CHỐN CŨ VỀ
Mấy năm, tớ chờ mãi CẬU về
Cuối năm Ất Dậu, chợ cũ đi
Lang thang đây đó, chân đã mỏi
Gặp bạn giúp ta, chốn cũ về
Lại nhớ năm xưa, sớm trời hanh
Gió TO, đổi chiều, hỏa bốc nhanh
Lửa lớn nổi giận, thiêu tất cả
Trong họa có phúc, chợ Nghệ thành
Ngàn năm Thăng Long, xây chợ nhanh
Mời bạn LẠI THĂM, dự khánh thành
Từ đây, NGHỆ sang trang sử mới
Chúc thành công, cùng với thành danh...
* Viết hồi 9:15 AM ngày 09/01/10 tại 11 PĐC; tg Vũ Tản Hồng.
Hôm thứ bảy, ngày 09/01/2010 8:00AM mình vào máy, chuẩn bị bữa sáng cho bầm, sáng nay trời ấm lên, bù vào đêm hôm qua trời lạnh nhiều, mình lấy xương cho MIC, thay muôi lấy cám cho Chào Mào, vệ sinh nhà, sân, ngõ, cho bầm ngồi chơi.
Năm nay Hải mang lịch bàn và tường Vinafon về đẹp hơn năm ngoái 2009, hôm nay tán lộc đến Mai Nhâm và vài nhà khác...
09/01/2010 - 12:21 AM
Xin lỗi nhưng chưa thỏa đáng
Sau buổi xin lỗi công khai của TAND quận 1 (TP.HCM) với chị Trương Thị Kim Hoàn, hơn chục phóng viên của các báo, đài nhìn nhau, ngơ ngác.
Vì sau khi người đại diện của cơ quan chức năng (TAND quận 1) đọc tóm tắt nội dung sự việc và lời xin lỗi, không ai mời người bị oan lên bộc bạch những tâm tư, tình cảm và những nỗi đau khổ của mình trong suốt hơn bốn năm bị tù oan...
Sau đó, người dẫn chương trình gợi ý mời đại diện chính quyền địa phương lên phát biểu nhưng cũng chẳng có ai nói gì. Thế nên buổi lễ kết thúc. Tất cả diễn ra vỏn vẹn chưa đầy 10 phút.
Các phóng viên vẫn chờ một cái bắt tay để có một tấm ảnh đẹp đăng báo nhưng... chị Hoàn vẫn ngồi thu lu trên hàng ghế đầu mà chẳng thấy ai đến chia buồn, chung vui gì cả.
Thủ tục cuối cùng mà chị Hoàn phải làm (sau khi bị tuyên án oan 10 năm tù và phải thi hành án gần một nửa thời gian) là ký vào biên bản xác nhận đã được xin lỗi công khai. Rồi những người đại diện của cơ quan đã kết án oan chị lục đục kéo nhau ra về.
Chị bảo rằng mình quá hụt hẫng và thất vọng vì buổi lễ diễn ra sơ sài quá. Nó chẳng để lại một ấn tượng nào khiến chị thấy rằng mình đang được bắt đầu trở lại một cuộc sống mới sau khi được minh oan.
Những phóng viên kỳ cựu của mảng tòa án nhắc lại những buổi xin lỗi người bị oan trước đây, những người đứng ra xin lỗi đã rất thẳng thắn thừa nhận sai sót của cơ quan mình. Những buổi xin lỗi đó có những cái bắt tay thân mật và người được xin lỗi có cơ hội được nói lên được điều mình nghĩ, những quay quắt về cuộc sống... Điều đó tạo cho những người tham dự cảm giác rằng đó không chỉ là một buổi lễ bắt buộc, do pháp luật quy định mà nó còn là một cuộc gặp gỡ để chia sẻ...
Người làm sai thì phải xin lỗi nhưng rõ ràng, cách xin lỗi còn quan trọng hơn nhiều. Buổi xin lỗi chị Hoàn của TAND quận 1 không làm được điều đó. Tiếc lắm thay!
TAM TRINHPhóng viên Hùng Thắng báo Đại Đoàn Kết là người đầu tiên
Doanh nhân Hoàng Văn Thương, người được hàng trăm bài viết đề cập đến như là một “ông trùm” về than sạch, chia sẻ với Công luận về tình cảm của mình với báo chí.
Thành công của anh Thương ngày hôm nay có sự hỗ trợ của các phóng viên báo chí.
Lần đầu tiên khó quên
Sau 13 năm nghiên cứu về loại than tổ ong sạch, thân thiện với môi trường, năm 2006 tôi đã thành công và quyết định công bố sản phẩm.Tuy nhiên lúc ấy, chẳng ai biết tôi và tôi chưa biết bằng cách nào để sản phẩm của tôi có thể tới người tiêu dùng. Là nông dân, tôi chưa từng tiếp xúc với nhà báo, vì thế hai chữ nhà báo với tôi thật xa xỉ.
Kỉ niệm lần đầu tiên tôi không thể nào quên là tình cờ gặp phóng viên Hùng Thắng báo Đại Đoàn Kết, trong một lần anh này xuống tìm hiểu về than ở cảng Phà Đen (Hà Nội). Ngay sau khi tiếp xúc với sản phẩm và câu chuyện của tôi, ngày hôm sau báo Đại đoàn kết đã đăng bài viết về tôi và sản phẩm than sạch. Cầm tờ báo trên tay mà tôi rưng rưng nước mắt “Thế là 13 năm âm thầm nghiên cứu của mình đã được công bố. Rồi đây mọi người sẽ biết tới sản phẩm của mình”.
Sau bài viết đầu tiên đó, là bài thứ hai, rồi nhiều bài khác nữa, có cả những bài tiếng Anh in trên báo chí quốc tế…
Anh Hoàng Văn Thương sinh năm 1963, quê Duy Tiên, Hà Nam. Những ngày đầu lên Hà Nội, hai vợ chồng anh đẩy xe thồ than khắp phố phường. Năm 2006, sau 13 làm than tổ ong, anh đã nghiên cứu thành công loại than sạch, thân thiện với môi trường. Sản phẩm về than sạch đã được cấp bằng độc quyền sáng chế. Hiện nay anh đã chuyển giao công nghệ san xuất than sạch cho nhiều tỉnh thành trong cả nước.
Năm 2010 anh đã đưa ra thị trường 3 sản phẩm than thân thiện với môi trường. Nguyên liệu chính để sản xuất loại than sạch này là tận thu những phế liệu trong quá trình sản xuất chế biến thải ra như rơm rạ, vỏ dừa, trấu, vỏ bào…Việc nghiên cứu, sản xuất thành công sản phẩm than sạch của anh đã đánh dấu bước đột phá trong nghiên cứu tìm ra nguồn nguyên, nhiên liệu thân thiện với môi trường và tiết kiệm năng lượng.
Ai sợ chứ tôi thì luôn cởi mở…
Tâm lý chung vủa nhiều doanh nghiệp hiện nay là e ngại với báo chí. Bởi do cơ chế rất nhiều doanh nghiệp khi sản xuất ra sản phẩm có thể không đúng với kiểu dáng đăng kí. Hay sản phẩm đó không đảm bảo chất lượng. Hơn nữa có không ít người lợi dụng mác nhà báo, phóng viên đi vòi vĩnh doanh nghiệp, thậm chí còn dọa nạt…
Với khối doanh nghiệp, ngay bản thân tôi có điện thoại từ đầu giây bên kia gọi tới xưng danh là phóng viên, nhà báo sẽ có tâm lý chung là đối phó. Không biết doanh nghiệp của mình có gì sai ở khâu nào và đối phó với họ ra sao?
Bản thân tôi được hưởng lợi rất nhiều từ việc báo chí viết về mình. Báo chí luôn động viên kịp thời và có những bài viết phân tích xác đáng về than sạch giảm thiểu độc hại với môi trường.
Theo tôi nhà báo có quyền phản ánh chê, khen trong hoạt động doanh nghiệp. Ngược lại doanh nghiệp cũng cần có ý kiến với báo chí. Không phải doanh nghiệp nào cũng thẳng thắn phê bình báo chí. Chúng ta nên hiểu “cởi mở” ở đây là hợp tác cùng phát triển.
Nghề báo rất đặc biệt với nhiều ngành nghề khác. Xã hội càng tiến bộ thì báo chí càng phát triển. Là doanh nghiệp tư nhân, chúng tôi chẳng mong muốn gì hơn là được báo chí quan tâm phản ánh kịp thời.
Câu chuyện của anh Thương lên một trang báo tiếng Anh.
Về “gu” đọc báo…
Trước kia, tôi ít quan tâm tới báo chí, từ ngày có những bài viết về tôi, tôi mới hay đọc. Giữa báo giấy và báo điện tử thì tôi vẫn thích đọc báo điện tử hơn. Là doanh nghiệp, chúng tôi không có nhiều thời gian để đọc những bài dài, báo điện tử họ đưa tin rất ngắn gọn và đầy đủ.
Thông thường đầu giờ sáng, tôi thường bật laptop lướt qua hết các báo điện tử. Những tờ báo như Dân Trí, Vnexpress, Vietnamnet là những tờ báo điện tử hàng đầu Việt Nam. Những thông tin họ đem tới cho bạn đọc rất mới mẻ, ngoài các chuyên mục thời sự xã hội, các mục tâm sự của các tờ báo này cũng được đông đảo bạn đọc quan tâm.
Tôi ấn tượng với phong cách tin tức của trang VTC (Báo điện tử VTC News). Họ triển khai bài vở rất hiện đại. Nhất là các mục thời sự, xã hội, thể thao các mục đó tôi thấy rất có thông tin. Mục phóng sự khám phá thì giật tít rất thú vị. Đó là những bài rất đời sống, gần gũi với mọi người. Có điều một số bài của tác giả Phạm Ngọc Dương khi đọc xong thì hơi chưng hửng, đầu voi đuôi chuột.
Báo điện tử có cái hay ở sự tương tác. Các chuyên mục như Tâm sự, Bạn đọc viết, nhân viên của tôi thường xuyên comment. Đó là cách trao đổi thông tin giữa tòa soạn và bạn đọc. Mục này rất hay, những thông tin do phóng viên phản ánh, mà hình thức comment là thước đó chính xác nhất về mức độ độc giả quan tâm.
Minh Hiếu
Điều tra Thứ Bẩy, 09/01/2010-8:40 AM
Bằng tốt nghiệp xoay tua ở tiệm cầm đồ
Một tấm bằng tốt nghiệp Đại học, PTTH, học sinh sinh viên có thể cầm cố tại tiệm cầm đồ lấy mấy trăm nghìn đến mấy triệu. Tuy nhiên vấn đề lại nằm ở “đầu ra” của món hàng này.
>> Kỳ 1: Chuyện cầm đồ của sinh viên báo chí
Tiệm cầm đồ dẫu xập xệ vẫn tiếp nhận vài tấm bằng tốt nghiệp mỗi ngày.
Từ chuyện cầm cố
Những lúc túng quẫn, sinh viên, tân cử nhân mang cả bằng tốt nghiệp đến tiệm cầm đồ. Thứ giấy tờ chỉ cấp một lần, chứa đựng mồ hôi công sức hơn chục năm trời ăn học, được giới cầm đồ vui vẻ tiếp nhận.
Số lượng bằng tốt nghiệp các loại đem đến hiệu cầm đồ khá cao. Bình quân mỗi cửa hiệu tiếp nhận khoảng vài tấm bằng mỗi ngày.
Tiêu chí để đánh giá mỗi tấm bằng khi cầm cố là cả một kinh nghiệm phức tạp. Anh Phương, chủ hiệu cầm đồ trên đường Xuân Thủy tiết lộ: “Thường thì không có một mức giá chung, cụ thể nào cho các bằng tốt nghiệp. Bằng loại khá khác bằng trung bình. Cùng là loại khá, nhưng nếu điểm tổng kết cao hơn thì có thể cũng được cầm cao hơn”.
Cũng theo tìm hiểu thì còn các tiêu chí khác như học trường đại học gì, tốt nghiệp khoa nào? Nếu tốt nghiệp trường Bách Khoa chắc chắn sẽ có giá hơn các trường cùng khối kĩ thuật. Bằng của trường công lập cũng khác bằng trường dân lập, trường quốc tế khác trường trong nước, khối quân sự khác khối dân sự.
Các mức độ khác nhau có thể kéo giá trị cầm cố chênh lệch khoảng 200-300 nghìn đồng. Riêng trường hợp cắm cả bộ (cả bằng THPT và bằng ĐH hoặc CĐ) thì mức giá sẽ rất ưu tiên.
Một điều đáng chú ý là bằng tốt nghiệp Trung học dễ cầm và cầm cao giá hơn bằng Đại học nhiều, tất cả đều phụ thuộc ở “đầu ra”.
Món hàng "hot" ngoài tiệm cầm đồ
Đến chuyện mua bán
Theo tìm hiểu của phóng viên sở dĩ cửa hàng cầm đồ đồng ý cầm bằng tốt nghiệp các loại vì họ đều có mối tiêu thụ. Lặn lội ở mấy làng cầm đồ, thế nào bạn cũng có thể mua được một tấm bằng tốt nghiệp Đại học, Trung học với giá mấy triệu.
Những tấm bằng tốt nghiệp Trung học dễ bán nên được giới cầm đồ “kết” hơn bằng Đại học. Một chủ hiệu cầm đồ trên Đường Láng cho biết giá bán các bằng tốt nghiệp Trung học cũng khác nhau, tùy thuộc vào tốt nghiệp loại khá hay trung bình. Thông thường bằng khá sẽ có giá từ 4 -5 triệu đồng. Loại trung bình khiêm tốn hơn nhiều chỉ từ 1,5 – 2 triệu.
Bằng Trung học có nhiều công nhân, lao động trung bình cần nên dễ tiêu thụ. Nếu như có chuyện gì xảy ra thì mua bán tấm bằng Trung học cũng bị xử lý nhẹ hơn mua bán bằng Đại học.
Theo giới cầm đồ thì người mua bằng tốt nghiệp chủ yếu là mua cái phôi bằng. Dấu má không tẩy được, nhưng tên tuổi in bằng mực thì có thể tẩy xoá đơn giản. Tóm lại việc làm gì để hợp pháp hoá tấm bằng là chuyện của khách hàng.
Cầm cố và mua bán bằng cấp các loại nó cũng có “hệ thống cống rãnh” của nó. Trong vai người đi mua bằng tốt nghiệp, phóng viên được “hoa tiêu” đến một cửa hàng cầm đồ trên phố Tôn Thất Tùng. Đây là mối tiêu thụ và thu mua rất nhiều bằng cấp. Tại đây chủ cửa hàng cho biết, bằng cấp nào cũng có, khách hàng cần loại nào thì để lại số điện thoại, cửa hàng sẽ chủ động liên lạc.
Khi được hỏi về nguồn gốc của các tấm bằng, chủ tiệm cười: “Chuyện làm ăn, ông quan tâm làm gì? Trong số những đứa đi cắm bằng có đến hơn 1/3 không quay lại lấy. Cầm bằng 2 triệu đồng sau khoảng 2 tháng mà không động tĩnh gì thì chắc chắn là đứt!”.
Minh Hiếu
Thần tượng của chợ Nghệ ra tòa để lấy lại thanh danh
Bài 5: Lúng túng tranh chấp mới
Một tranh chấp mới được ngành tòa án TP thụ lý, giải quyết gần đây là doanh nghiệp bị kiện đòi nợ bảo hiểm xã hội, bảo hiểm y tế. Loại án này đã nhanh chóng lọt vào “tốp danh sách” án quá hạn vì nhiều nguyên nhân...
Bài 4: Vướng ủy thác tư pháp
Bài 3: Tòa chờ giám định, xác minh
Bài 2: Ðương sự dùng... “chiêu”
Vẫn trình độ non và nhát tay
Trong số 101 doanh nghiệp bị cơ quan bảo hiểm xã hội kiện, có 23 doanh nghiệp tự khắc phục, 34 doanh nghiệp hòa giải thành với cơ quan bảo hiểm, còn lại 36 vụ các tòa đang giải quyết. Tốc độ giải quyết án còn rất chậm. Thực tế, có những vụ kiện đòi nợ bảo hiểm xã hội, tòa thụ lý quá thời hạn xét xử từ lâu mà vẫn chưa xong được khâu hòa giải…
Lúng túng ban đầu
Nguyên nhân đầu tiên dẫn đến việc chậm xét xử loại án này là vào thời điểm cơ quan bảo hiểm xã hội khởi kiện ban đầu, ngành tòa án TP đã gặp lúng túng khi xác định thẩm quyền xét xử giữa cấp quận, huyện hay cấp TP khiến hồ sơ bị trả tới trả lui.
Chẳng hạn, sau khi cơ quan bảo hiểm xã hội khởi kiện Công ty TNHH Giày Anjin và Công ty TNHH Đồ chơi quốc tế Lucky Việt Nam, TAND Bình Tân đã trả đơn vì cho rằng mình là tòa cấp quận, không có thẩm quyền xét xử. Trao đổi với TAND TP, sau đó TAND Bình Tân mới chịu tái thụ lý đơn kiện...
Hay như vụ Bảo hiểm xã hội quận 8 kiện Công ty TNHH Vina Haeng Woon Industry, thụ lý xong, TAND quận 8 chuyển vụ án lên TAND TP với lý do nguyên đơn yêu cầu áp dụng biện pháp cấm xuất cảnh đối với giám đốc công ty. Sau đó TAND TP lại chuyển vụ kiện về quận 8 vì giám đốc này đã rời khỏi Việt Nam nên không thể thực hiện được đề nghị trên...
Những người lao động trẻ sẽ bị thiệt thòi nhất khi án bảo hiểm xã hội càng kéo dài với nhiều lý do.
Ảnh minh họa: HTD
Ngoài thẩm quyền xét xử, một lúng túng ban đầu khác của các tòa quận, huyện là chuyện tạm ứng án phí. Theo luật, khi khởi kiện, cơ quan bảo hiểm phải đóng tạm ứng án phí nhưng số tiền này rất lớn, cơ quan bảo hiểm không lo nổi. Đến nay, vấn đề này đã được hai ngành tòa án, bảo hiểm xã hội TP bàn bạc giải quyết. Theo đó, vì lợi ích của người lao động, tòa đã chấp nhận tạm miễn tiền tạm ứng án phí cho cơ quan bảo hiểm xã hội.
Bị đơn bất hợp tác
Các vụ kiện đòi nợ bảo hiểm luôn phức tạp, khó xác minh vì doanh nghiệp thường nợ kéo dài qua nhiều năm, tiền lương của công nhân cũng biến động liên tục... Đã thế, tòa càng gặp khó khăn hơn khi phía doanh nghiệp bất hợp tác, “trốn” tòa.
Trước đây, cơ quan bảo hiểm xã hội khởi kiện ba công ty Khoa Việt (nợ hơn 1 tỉ đồng), Công ty Cổ phần Bảo vệ MC (nợ 447 triệu đồng), Siêu thị Điện máy Tự Do (nợ 461 triệu đồng) ra TAND quận Bình Thạnh. Tòa chính thức thụ lý từ đầu tháng 5 nhưng đến nay đã qua bảy tháng vẫn chưa xong được khâu hòa giải. Lần nào tòa mời đến làm việc, đại diện các công ty cũng viện đủ mọi lý do để không đến như bận công việc hay ốm đau, gia đình có chuyện gấp...
Doanh nghiệp phá sản, giám đốc bỏ trốn
Một vướng mắc nữa là trong quá trình tòa đang giải quyết vụ kiện thì doanh nghiệp tuyên bố giải thể. Giám đốc - người đại diện theo pháp luật của doanh nghiệp cũng âm thầm “lặn” về nước. Khi đó, ai sẽ là người đại diện công ty để giải quyết thủ tục phá sản?
Nhiều ý kiến cho rằng nên để chủ tịch công đoàn công ty đứng ra đại diện cho công nhân tuyên bố phá sản. Tuy nhiên, các quy định hiện hành lại không cho phép. Đó là chưa kể nếu có người đại diện rồi thì thủ tục phá sản cũng còn đang rất nhiêu khê. Rồi chuyện tài sản của doanh nghiệp cũng vậy, có khi chưa chắc đã phải của họ vì rất nhiều trường hợp họ đi thuê mướn để sản xuất...
Hiện nay, ngành bảo hiểm xã hội TP đã lên danh sách hàng trăm doanh nghiệp nợ tiền bảo hiểm từ ba tháng trở lên để phát đơn kiện trong năm 2010. Đây sẽ tiếp tục là một gánh nặng không nhỏ cho ngành tòa án TP. Lãnh đạo TAND TP đã phải nhìn nhận rằng để gỡ được những cái vướng trong loại án này đòi hỏi phải có giải pháp tổng thể với sự phối hợp giữa nhiều ngành liên quan chứ không chỉ riêng gì ngành tòa án.
Càng chậm xử, càng khó đòi nợ
Làm việc với Đoàn đại biểu Quốc hội TP.HCM về tình hình các doanh nghiệp vi phạm Luật Bảo hiểm xã hội cuối tháng 8-2009, Giám đốc Bảo hiểm xã hội TP Cao Văn Sang cho rằng việc tòa kéo dài thời gian tố tụng đã làm nợ của doanh nghiệp liên tục phát sinh. Do vậy, đến khi tòa xử thì doanh nghiệp đã mất khả năng thanh toán, nợ càng khó đòi.
Chẳng hạn, trong vụ Công ty Đồ chơi quốc tế Lucky, giữa năm 2008, thời điểm cơ quan bảo hiểm xã hội khởi kiện, công ty này mới nợ 800 triệu đồng. Trong hơn một năm chờ tòa xác minh để xét xử, tính cả tiền nợ và tiền lãi, số tiền công ty này phải trả đã lên tới hơn 2,1 tỉ đồng.
Đa số doanh nghiệp nợ là của nước ngoài
Hiện ngành tòa án Bình Dương chưa thụ lý, giải quyết các vụ kiện đòi nợ bảo hiểm xã hội (BHXH). Theo Chánh án TAND tỉnh Bình Dương Nguyễn Thanh Tùng, hầu hết doanh nghiệp nợ BHXH kéo dài là của nước ngoài làm ăn thua lỗ, tài sản thì đi thuê, chủ thì bỏ trốn. Vì không thể có thông tin của bị đơn nên tòa có tuyên buộc họ trả tiền cũng không thi hành án được...
Đề nghị bỏ khâu hòa giải
Không cần phải có khâu hòa giải trong những vụ kiện bảo hiểm là đề xuất của Trưởng phòng Kiểm tra BHXH TP.HCM Nguyễn Đăng Tiến. Ông Tiến lý giải: Gần như 100% các doanh nghiệp để đến mức bị kiện là đã “nửa sống nửa chết” rồi nên mới cố tình chây ỳ nợ. Nếu cố tình trốn trả nợ thì mời hòa giải họ cũng không đến.
Mọi thứ đều đi thuê
Có lần Bảo hiểm xã hội TP.HCM đến một công ty nợ 800 triệu đồng tiền BHXH để xác minh tài sản. Cô kế toán người Việt được ủy quyền đon đả tiếp đón nhưng rất thành thật rằng két sắt công ty chỉ còn 4 triệu đồng. Hỏi đến tài sản, cô nói nhà xưởng, máy móc đều đi thuê hết, chỉ có mấy dàn máy tính đời cũ là công ty mua nhưng lại mua theo diện… trả chậm.
Thắng kiện cũng bằng không
Công ty TNHH Giày Anjin bị TAND quận Bình Tân tuyên phải trả một lần cho cơ quan bảo hiểm xã hội hơn 6,5 tỉ đồng. Án tuyên xong cũng là lúc công ty đóng cửa, ngừng hoạt động, làm thủ tục xin phá sản. Thắng kiện, cơ quan BHXH cũng chỉ trông mong vào việc thanh lý số tài sản, máy móc vốn không đáng là bao của công ty.
Tương tự, Công ty TNHH Sản xuất giày dép Kwang Nam bị TAND quận Phú Nhuận tuyên buộc phải trả một lần số nợ hơn 7 tỉ đồng. Mới trả được hơn 1,3 tỉ đồng thì giám đốc công ty bỏ về nước. Hiện thi hành án phải cưỡng chế niêm phong tài sản nhưng giá trị cũng chẳng bao nhiêu.
THANH TÙNG
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét