Thứ Ba, 26 tháng 1, 2010

27/01/2010 - 12:05 AM
Án rút gọn: Tiến bộ bị lãng quên

Thủ tục rút gọn là thủ tục giải quyết án nhanh chóng, giúp các cơ quan tố tụng giảm tải, tránh được án quá hạn… Dù tiến bộ nhưng trên thực tế, thủ tục này đang dần bị quên lãng.

Theo Bộ luật Tố tụng hình sự năm 2003, thủ tục rút gọn có thể được áp dụng khi vụ án có các yếu tố: Người thực hiện hành vi phạm tội bị bắt quả tang, có căn cước, lai lịch rõ ràng, sự việc phạm tội đơn giản, chứng cứ đã rõ. Cạnh đó, tội phạm thực hiện phải thuộc loại tội ít nghiêm trọng, có mức hình phạt cao nhất là ba năm tù.

Khi đã áp dụng thủ tục này, tòa phải mở phiên xử trong vòng 30 ngày kể từ ngày khởi tố vụ án (tại phiên xử, mọi thủ tục vẫn diễn ra giống bình thường).

Áp dụng lẻ mẻ

Vụ án đầu tiên được áp dụng thủ tục rút gọn là một vụ trộm cắp ở TAND quận Thanh Khê (Đà Nẵng) năm 2005. Từ khi hành vi phạm tội bị phát hiện cho đến khi đưa ra xử sơ thẩm chỉ gói gọn trong vòng một tháng, trong đó thời gian khởi tố, điều tra, truy tố chỉ mất đúng… 14 ngày. Lần lượt sau đó, nhiều nơi như Hà Nội, TP.HCM, Tây Ninh... cũng đưa vài vụ ra xử rút gọn suôn sẻ.

Với bước khởi đầu khá khởi sắc, những tưởng thủ tục rút gọn sẽ nhanh chóng được ngành tòa án áp dụng phổ biến. Vậy mà đến nay, thực tế lại trái ngược hẳn.

Ngành tòa án nhiều tỉnh không hề xử một vụ nào theo thủ tục rút gọn, vài tỉnh thì xử một, hai vụ cho có để báo cáo. Tòa án quận 11 (TP.HCM) cũng cho biết chỉ áp dụng một vụ rồi thôi. Có nơi như ở huyện Bố Trạch (Quảng Bình), khi được hỏi tới thì cơ quan tố tụng lắc đầu bảo không hề áp dụng.



Hành vi trộm cắp bị bắt quả tang, có lai lịch rõ ràng như thế này có thể áp dụng thủ tục rút gọn. Ảnh minh họa: htd

Ở quận Bình Tân, khi hỏi con số tổng hợp thì tòa cho biết loại án này không cần báo cáo để thống kê bởi không được quan tâm. Một lãnh đạo Tòa án TP.HCM thừa nhận kể từ khi luật quy định thủ tục rút gọn đến nay, tòa cũng không thống kê để nắm tình hình.

Điều tra quá sức

Vì sao một thủ tục được cho là tiến bộ lại đang “chết mòn” trong thực tiễn xét xử?

Cái vướng đầu tiên phát sinh ngay từ cơ quan điều tra, nơi chịu nhiều áp lực nhất khi thực hiện thủ tục gút gọn. Một vụ án có hàng loạt việc phải làm như xác minh lý lịch, nhân thân, ra quyết định tạm giam, xin lệnh phê chuẩn của VKS, lấy lời khai bị can, nạn nhân, nhân chứng, rồi định giá tài sản, trưng cầu giám định... Áp lực thời gian dồn lên vai cơ quan điều tra rất cao. Một kết quả định giá có thể mất cả tháng. Việc xác minh nhân thân, nếu là người địa phương thì cũng mất một tuần, nếu ở tỉnh khác thì mất khoảng một tháng ròng rã nếu dồn hết sức.

Như vậy, chỉ cần điều tra rút gọn một vụ, điều tra viên “chạy bở hơi tai” cũng chưa chắc đã kịp thời gian. Nhân lực vốn đã thiếu, nếu chỉ dồn cho án rút gọn thì những vụ án khác đương nhiên bị kéo dài.

Cạnh đó, muốn áp dụng thủ tục rút gọn, cơ quan điều tra phải đề nghị rồi chờ VKS ra quyết định. Thường VKS phải nghiên cứu một ngày mới ra quyết định gửi trở lại. Sau đó còn phải mất thêm ba ngày để chờ khiếu nại. Nếu vì lý do nào đó, VKS không chấp nhận thì cơ quan điều tra bó tay.

Thiếu người

Đầu năm 2009, ở một quận của TP.HCM, VKS nói sẽ phấn đấu áp dụng thủ tục rút gọn nhiều hơn trong năm. Nhưng vừa qua, họp tổng kết giữa ba ngành tố tụng, VKS thừa nhận đã không thể áp dụng được vụ nào.

Lãnh đạo VKS TP.HCM lý giải: Khi áp dụng thủ tục rút gọn, lãnh đạo phải chọn những cán bộ nhạy bén pháp luật, có kinh nghiệm xét xử, có trình độ tổng hợp và hiểu biết phong phú về nhiều mặt trong xã hội. Hơn hết, người này phải có thời gian để chuyên tâm làm án rút gọn. Với điều kiện hiện tại, VKS các quận chưa thể đáp ứng.

Một nguyên nhân khác mà ba ngành công an, VKS và tòa án cùng nhìn nhận là sợ làm oan người vô tội hoặc làm sai. Mọi khâu điều tra, truy tố đến khi mở phiên xử theo thủ tục rút gọn chỉ trong vòng một tháng trong khi thực tế nhiều vụ làm tới làm lui hàng năm vẫn có khả năng oan, sai. Vì vậy, khi mà luật không hề bắt buộc phải áp dụng thủ tục rút gọn thì cứ áp dụng thủ tục bình thường cho chắc ăn.

Luật chưa “thoáng”?

Nhiều cán bộ tố tụng nhận xét luật chưa “thoáng” cho thủ tục rút gọn. Án rút gọn áp dụng cho những trường hợp bắt quả tang rõ ràng, không cần điều tra lại. Ở các nước, họ sẽ dựa vào các tài liệu, chứng cứ ban đầu làm căn cứ buộc tội nhưng ở ta, cơ quan tố tụng phải mất thêm một khoảng thời gian làm lại bản cung, hồ sơ.

Hơn nữa, hiện chưa có văn bản hướng dẫn cụ thể nhiều vấn đề như thời hạn giao cáo trạng, giao quyết định đưa vụ án ra xét xử... làm cán bộ tố tụng lúng túng. Mặt khác, do thiếu quy chế phối hợp nên các cơ quan tố tụng cũng chưa mặn mà bắt tay nhau áp dụng phổ biến thủ tục này.

Xử bình thường vẫn nhanh

Luật quy định rất chặt bốn yếu tố để áp dụng thủ tục rút gọn (khung hình phạt dưới ba năm, tội ít nghiêm trọng, người phạm tội bị bắt quả tang và có căn cước, lai lịch rõ ràng) nên chỉ cần vướng một là các cơ quan tố tụng đành chịu. Chẳng hạn, việc xác minh nhân thân người phạm tội ở xa hay đã rời địa phương một khoảng thời gian nào đó thì chỉ mỗi việc gửi công văn đi, công văn đến là cũng đã hết thời gian luật định.

Trên thực tế, đối với những án đơn giản thì không áp dụng thủ tục rút gọn thì việc điều tra, xét xử cũng rất nhanh, khoảng một tháng rưỡi mà thôi.

Thẩm phán Vũ Phi Long, Phó Chánh Tòa Hình sự TAND TP.HCM


Thủ tục rút gọn và giản đơn ở Trung Quốc

Bộ luật Tố tụng hình sự của Trung Quốc năm 1996 có quy định về hai dạng thủ tục rút gọn và thủ tục giản đơn.

- Thủ tục rút gọn áp dụng trong trường hợp nội dung vụ án rõ ràng, chứng cứ đầy đủ, tội phạm có khung hình phạt dưới ba năm tù. Những trường hợp này, phiên tòa do một thẩm phán tiến hành, không có đại diện VKS tham gia.

- Thủ tục giản đơn áp dụng lần đầu tiên tại một tòa án ở Bắc Kinh và từ đó được nhân rộng ra nhiều tòa khác trong cả nước. Những yêu cầu để áp dụng thủ tục này gần giống với thủ tục rút gọn, chỉ khác là áp dụng đối với vụ án có khung hình phạt trên ba năm tù, đồng thời đại diện VKS phải tham gia phiên xử. Trong trường hợp bị cáo đã công nhận các chứng cứ buộc tội trước khi tòa mở phiên xử thì tại tòa, đại diện VKS chỉ cần tóm tắt lại nội dung vụ án.


HOÀNG YẾN
Hôm nay 27/1/2010 thứ tư, trời tạnh ráo hàn thử biểu báo 14-21o, Giang mời từ hôm qua, nay 5 anh em ra cổng K65 uống rượu, Lộc cẩu đen giữ mực...mình cũng chỉ nói mức độ, cùng Chu Thắng về 11 PĐC uống nước gửi 100$ nhờ Thắng đóng Đảng & Đoàn phí tháng 2/2010, Thắng nhận lời... Hai chú cháu nói chuyện Huyền thu chợ Trên & những vướng mắc cần tháo gỡ...mình về bầm cho bầm ăn bánh tẻ Xim tặng hôm qua, lấy phở dư cho MIC nó ăn bình thường, bị dây cuốn vào xích, nhân đó mà thay móc khác...
Luật sư vụ “hiệu trưởng mua dâm” gửi đơn kiến nghị khẩn cấp
(Dân trí) - Luật sư Trần Đình Triển, người bảo vệ quyền lợi cho bị cáo trong vụ hiệu trưởng mua dâm tại Hà Giang vừa có đơn kiến nghị khẩn cấp gửi các cơ quan chức năng đề nghị làm rõ những tình tiết mới, khá bất ngờ trong vụ án.
>> Hôm nay xử phúc thẩm vụ “hiệu trưởng mua dâm học sinh”
>> Hiệu trưởng mua dâm nữ sinh nhận 126 tháng tù

Ngay sau phiên tòa phúc thẩm bị hoãn, hai bị cáo Nguyễn Thị Thanh Thúy và Nguyễn Thúy Hằng đã thông qua Luật sư Trần Đình Triển (người bảo vệ quyền lợi của bị cáo Thúy) viết đơn kêu cứu gửi các cơ quan chức năng. Luật sư Triển cũng đã gửi đơn kiến nghị khẩn cấp đến các cơ quan có trách nhiệm đề nghị xem xét sự việc một cách thấu đáo nhất


Luật sư Trần Đình Triển
Tại đơn kiến nghị của mình, Luật sư Trần Đình Triển cho rằng, một số cơ quan liên quan của địa phương trong vụ án “mua dâm học sinh” đã vi phạm nghiêm trọng về mặt pháp luật.

Trao đổi với Dân trí, Luật sư Triển cho biết, vi phạm thứ nhất là khi cơ quan điều tra lấy lời khai của hai bị cáo vẫn đang trong độ tuổi vị thành niên nhưng không có người giám hộ đi cùng.

Hai bị cáo cũng tố đã bị ép phải viết giấy không được mời luật sư bảo vệ quyền lợi. Luật sư Trần Đình Triển còn cho rằng, cơ quan điều tra còn sai phạm nghiêm trọng quy tắc giam giữ với trẻ vị thành niên.

Theo điều 308 Bộ luật Tố tụng hình sự quy định: “Không được giam giữ người chưa thành niên với người thành niên”. Trong khi đó, bị can Nguyễn Thúy Hằng từ khi bị bắt tạm giam đến nay đã hơn 4 tháng mà vẫn bị giam chung với 1 cụ già hơn 70 tuổi người dân tộc thiểu số, không biết tiếng Kinh, suốt ngày hò, la hét làm ảnh hưởng nghiêm trọng tới tinh thần của bị cáo.

Theo Luật sư Triển, bị cáo Nguyễn Thị Thanh Thúy bị giam chung với 2 hoặc 3 người dân tộc Nùng đều trên 30 tuổi và không biết tiếng Kinh.

Trao đổi với PV Dân Trí, Luật sư Trần Đình Triển khẳng định: “Hiện tôi đang giữ 3 lá đơn kêu cứu của bị cáo Nguyễn Thị Thanh Thúy và bị cáo Nguyễn Thúy Hằng gửi các cơ quan chức năng xem xét.

Trong đơn, bị cáo Thúy đã viết rằng: “Chúng cháu bị thầy Xương đe dọa sẽ hạ thấp kết quả học tập ép chúng cháu quan hệ tình dục với thầy. Thầy còn bắt chúng cháu quan hệ với một số bạn bè của thầy gồm những người có địa vị tại địa phương..."


Đơn kiến nghị khẩn cấp của luật sư Trần Đình Triển

Bị cáo Thúy cung cấp những thông tin khiến không ít người giật mình. Có đủ cả tên tuổi, vị trí công việc và cả số điện thoại cá nhân của những người đàn ông đã từng “lên giường” với cô này.

“Bị cáo Hằng đã kể với tôi rất chi tiết về thời gian, địa chỉ em đã quan hệ tình dục với một số người đàn ông khác có vị thế tại địa phương. Em còn nhớ rõ cả số điện thoại di động hay biển số xe ô tô của các vị này” - Luật sư Triển kể lại.
Luật sư Trần Đình Triển cho biết, ông hy vọng mọi việc sẽ được làm sáng tỏ và những kẻ phạm tội sẽ bị xét xử nghiêm minh trước pháp luật trong phiên phúc thẩm dự kiến mở lại ngày 27/1.

Quốc Đô
Thời sự - Xã hội


Thứ Tư, 27/01/2010, 07:59

'Đừng đốt' bằng tranh: Tác giả còn sống

TP - Từ dòng chữ L.Đ.Tuấn ký dưới góc mỗi bức ký họa và thông tin ước đoán (mà viên thiếu tá Mỹ để lại) tác giả cuốn nhật ký bằng tranh này hy sinh tại khu vực biên giới VN-Campuchia ở Tây Nguyên tháng 3-1968, PV Tiền Phong bắt đầu hành trình tìm nhân thân tác giả cuốn ký họa.


Một ký họa trong cuốn nhật ký của L.Đ.Tuấn

Kỳ 1: Hành trình đi tìm

Sau khi bài báo Thêm một Đừng đốt bằng tranh, chúng tôi kỳ vọng, có ai đó từng biết hoặc đồng đội của L.Đ.Tuấn, hoặc ai đó từng được chính người lính - họa sĩ này ký họa chân dung, đọc bài báo, sẽ cung cấp thông tin để chúng tôi có thêm đầu mối lần tìm nhân thân L.Đ.Tuấn. Nhưng vẫn bặt tin, dù bài viết được nhiều bạn đọc phản hồi.

Nhìn những bức tranh, nét vẽ, họa sĩ Việt Tuấn (báo Tiền Phong) khẳng định, đây không phải dân amateur nghiệp dư, mà chắc chắn là người học mỹ thuật rất bài bản. Từ nhận định đó, chúng tôi đến trường Đại học Mỹ thuật Hà Nội và trường Đại học Mỹ thuật Công nghiệp Hà Nội.

Hiệu trưởng Đại học Mỹ thuật Hà Nội Lê Anh Vân, sau khi xem tranh và nội dung bài báo, nói: “Đây là họa sĩ rất có nghề. Chúng tôi sẽ tìm toàn bộ hồ sơ của sinh viên thời kỳ đó, để giúp các bạn tìm nhân thân anh ấy”.

Trong thời gian ấy, cũng có một vài người tên Tuấn, đang là học sinh của trường thì nhập ngũ nhưng không ai có họ và tên lót trùng với L.Đ.Tuấn. Trường Đại học Mỹ thuật Công nghiệp Hà Nội cũng tận tình giúp, nhưng cũng chưa tìm ra, phần vì thông tin mơ hồ, phần vì thời gian quá lâu nên hồ sơ không lưu được đầy đủ.


Bà Lê Thị Kim Dung - Em gái của L.Đ.Tuấn và bức tranh “Đường ra phía trước” của anh trai tặng, có cùng phong cách với những bức tranh trong cuốn nhật ký của anh.


Tìm tên anh trên bia mộ

Chúng tôi chỉ còn hướng duy nhất tìm gặp Trung tướng Nguyễn Quốc Thước, người từng là Trung đoàn trưởng 24 những năm 1968-1970.

Đây là trung đoàn ba lần đánh bại cuộc hành quân Bình Tây của quân Mỹ và quân Sài Gòn ở Chư Pa, Cờ - Leng, là khu vực mà, theo thiếu tá Robert B Simpson (sỹ quan Mỹ, người lượm được ba lô của L.Đ.Tuấn, trong đó có cuốn nhật ký) cho rằng L.Đ.Tuấn đã chết tại đồi Yên Ngựa, cách một làng người Thượng có tên là Polei Kreng (Cờ-Leng).

Nhà Trung tướng Nguyễn Quốc Thước ở khu vực đường Bưởi (Hà Nội). Nhắc đến Trung đoàn 24, mắt vị tướng già sáng rực. Ký ức một thời oanh liệt ùa về trong ông. Lật giở, xem từng bức tranh của L.Đ.Tuấn, ông thốt lên: “Đúng là một họa sĩ tài hoa. Tuấn phản ánh rất chân thật và sinh động đời sống, sinh hoạt của bộ đội trong suốt cuộc hành quân. Đây thực sự là một kỷ vật quý”.

Vị tướng già hứa “sẽ nhờ mọi người tìm giúp liệt sĩ có tên L.Đ.Tuấn”. Ngay hôm sau, ông gọi lại, tỏ vẻ thất vọng. “Tôi đã gọi cho Sư trưởng Sư đoàn 10 và Chính ủy Sư đoàn, nhờ anh em tìm trong danh sách hơn một vạn liệt sĩ hy sinh được ghi danh trên bia trong nhà truyền thống của Sư đoàn, lục tìm trong danh sách lưu trên máy tính. Nhưng không ai có tên như tác giả cuốn ký họa”. Trước khi gác máy, ông còn dặn: “Khi nào tìm được thông báo cho mình với nhé”.


Một ký họa trong cuốn nhật ký

Manh mối

Ngày 25-1, toà soạn nhận được bức thư của một bạn đọc gửi từ phường Phương Mai (quận Thanh Xuân, Hà Nội). Trong thư, người viết tự giới thiệu là Phạm Mạnh Phưởng, cựu chiến binh, đại tá về hưu.

Thư viết: “Sau khi đọc bài báo Thêm một đừng đốt bằng tranh” trên Tiền Phong. Là một cựu chiến binh, tôi thấy mình có trách nhiệm phải cung cấp thông tin mà mình biết để các đồng chí có thêm tư liệu. Vậy kính mong các đồng chí cử người trực tiếp đến gặp tôi để tiện trao đổi cụ thể, chi tiết về những gì mà tôi biết về đồng chí L.Đ.Tuấn”.

Sau hồi giới thiệu thân thế như để làm tin, ông nói: “Tôi chính là em rể họa sĩ L.Đ.Tuấn”.

Ông Phưởng gọi vợ là bà Lê Thị Kim Dung, từ trên gác xuống. Tay rót nước mời khách, bà Dung chậm rãi: “L.Đ.Tuấn chính là anh trai tôi. Anh ấy là Lê Đức Tuấn. Ngay hôm đọc và nhìn những bức tranh báo đăng, tôi đã ngờ ngợ đó chính là anh Tuấn rồi. Và hiện anh ấy còn sống”.

Rồi bà Dung kể: “Nhà tôi có bốn anh chị em, anh Tuấn là thứ hai. Từ ngày học vẽ ở trường Trung cấp Mỹ thuật Công nghiệp, anh đã có thói quen ký tên và viết ngày tháng rồi đóng khung. Sau này, tôi cũng học cách ký như anh”.

Sau đó, bà Dung lấy ra một bức họa mà anh trai tặng, để tôi xem. Bức họa được Lê Đức Tuấn vẽ tháng 2-1968, có tên Đường ra phía trước. Góc trái bức tranh có chữ ký và cách ghi ngày tháng giống với nhiều bức tranh trong cuốn nhật ký bằng tranh của L.Đ.Tuấn.

Bà Dung cho biết, nhìn tranh, đối chiếu với những thông tin mà thiếu tá người Mỹ Robert B Simpson ghi lại, thì thời điểm đó, viên thiếu tá này lượm được ba lô, trong đó có ba cuốn sổ, một cuốn thơ. Thông tin này trùng khớp với những thứ mà ông Tuấn bị mất khi ra trận.

Trong ba cuốn sổ, một cuốn là của bà Dung tặng, một cuốn là bạn bà Dung tặng và một cuốn do chính người bạn thân của ông Tuấn là họa sĩ Hoàng Thư tặng. Chính cuốn nhật ký bằng tranh mà ông Tuấn vẽ, là cuốn sổ do bạn thân là Hoàng Thư tự tay đóng, tặng ông Tuấn trước ngày nhập ngũ.

Lật giở cuốn nhật ký bằng tranh của L.Đ.Tuấn, ngay trang thứ ba, hiện còn lưu dòng đề tặng của Hoàng Thư (chứ không phải Hoàng Thu): L. Đ. Tuấn thân mến. Chúc Tuấn lên đường tham gia nghĩa vụ mạnh khỏe. Bạn rất thân, Hoàng Thu, 15.3.1967. Như vậy đã rõ: L.Đ.Tuấn chính là người lính - Họa sĩ Lê Đức Tuấn, anh trai của bà Dung.

Tin vui

Tôi đề nghị vợ chồng bà Dung đưa đến gặp ông Tuấn. Ông Phưởng can: “Ông ấy chưa chịu gặp đâu. Hôm tôi viết thư gửi báo, phải thuyết phục mãi ông ấy mới đồng ý, trước khi cho tôi gửi thư còn bắt tôi phải cho ông duyệt trước nội dung mới cho gửi đi”.

Ngồi kế bên, bà Dung phân trần: “Trong bốn anh em, tôi là người hợp với anh Tuấn nhất. Tính anh ấy nhút nhát và hiền lắm. Hôm báo đăng, đồng đội, gia đình nói anh nên xuất hiện để báo khỏi phải mất công tìm, nhưng anh cứ khăng khăng “nhỡ tác giả cuốn nhật ký không phải là mình thì xấu hổ lắm”.

Nghe vậy, tôi đành nhờ ông Phưởng thuyết phục thêm để ông Tuấn đồng ý gặp. 10 giờ tối 25-1, tôi nhận điện thoại của ông Phưởng thông báo “ông Tuấn đã đồng ý gặp anh vào sáng mai”.





Một số ký họa trong cuốn nhật ký


Đừng đốt bằng tranh

Tháng 3-1968, thiếu tá Robert B Simpson, sỹ quan tiểu đoàn 3, trung đoàn 8 sư đoàn 4 thuộc quân đội Mỹ tham chiến ở Việt Nam, đã nhặt được cuốn sổ ký họa bằng tranh (khổ 16 x 21cm) cùng cuốn thơ Puskin và một số vật dụng khác trong chiếc ba lô của L.Đ.Tuấn, trong một trận càn quét.

Cuốn nhật ký có 112 bức tranh (nay còn lại 109 bức), ghi lại cuộc sống, sinh hoạt của người lính và những bản làng mà anh đã đi qua.

Trong một bài viết đăng trên báo Mỹ hồi đó, Robert B Simpson kể, đồng đội của anh ta đã định đốt cuốn nhật ký, nhưng Robert B Simpson can. Bởi chính những bức tranh có lửa ấy, đã làm rung động cả những người lính ở phía bên kia chiến tuyến.

Trong bài báo, Robert B Simpson viết: “Người lính có tên L.Đ.Tuấn còn rất trẻ, là người học thức. Anh còn mang theo một tập thơ. L.Đ.Tuấn đã hành quân hàng ngàn kilômét. Các bức vẽ, tập thơ là rất quan trọng đối với anh. Thông thường người ta không mang theo những gì không có tính quan trọng khi mang nặng hành quân trong rừng hàng tháng trời”.

Và chính những người lính Mỹ tiểu đoàn 3 đã không đốt cuốn nhật ký, không vứt bỏ nó mà còn dịch những câu chú thích ngắn ngủi sang tiếng Anh, sau đó đem tặng viên tướng chỉ huy mặt trận Đắc Tô, Tân Cảnh thời đó - tướng William R. Peers.

Và chính viên tướng này đã cất giữ cuốn nhật ký mấy chục năm qua, trước khi chết (năm 1984), gửi lại người thân, với ước nguyện chuyển lại cuốn nhật ký ấy cho người thân của L.Đ.Tuấn. Vì họ nghĩ, L.Đ.Tuấn đã hi sinh.

Ngày 9-1-2010, hưởng ứng Cuộc vận động sưu tầm và giới thiệu kỷ vật kháng chiến, cuốn nhật ký được phía Mỹ trao cho Bảo tàng Lịch sử Quân sự Việt Nam.



Bá Kiên

Kỳ sau: Gặp tác giả cuốn nhật ký bằng tranh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét