Thứ Hai, 8 tháng 2, 2010

Nuốt không trôi

Chiều nay 14:00 ra Phương Xim lấy nước nóng để chuẩn bị cho ngày mai bầm vệ sinh, hàn thử biểu báo Sơn Tây 22-32 o, quả như là mùa hè, mình chiều mới lượn xem đào bích, nắng như vậy mua thì hơi vô duyên. Theo Xim thì hôm nay mời khách UBND phường, tổ 01 khu phố 01 và những người cộng tác của Phương trong việc mua nhà 01, làm hàng phở LÂN... cả năm qua ở ngoài 01, còn nội tộc gia đình vẫn dùng tại 17 PĐC, hôm nay đã là 26/12/KS và nó tính ra là 09/2/2010, thứ hai tuần cuối cùng của năm Kỷ Sửu Thảo DL nhắn SMS: Chúc mọi người một năm mới 2010 CANH DẦN vui vẻ, 12 tháng sức khoẻ, 52 tuần thành công, 365 ngày hạnh phúc, 8.760 giờ tốt lành, 525.600 phút may mắn, 31.536.000 giây như ý. Mình cho bầm đi nằm để chiều khỏe ăn thịt chó tất niên nhà Phương Xim, hôm nay MIC & Chào Mào sinh hoạt bình thường...Quần áo giặt khô thơm, riêng áo len của bầm chắc cũng chiều là cất được. Lát nữa ra cụ Tư Toán xem ngài sức khỏe ra sao?
Nuốt không trôi

Gần năm năm rồi, anh bạn tôi
Ngậm vào củ nghệ, nuốt không trôi
Tôi đã tư vấn, cho cách nhả
Đã vào cuống họng... khó ra rồi

Biết là việc khó, phải cố thôi
Nếu không nhả được, mất mạng người
Chẳng những không trôi, mà tai tiếng
Khôn hồn, thì uống thuốc ấy thôi...


*Viết hồi 10:45 Am ngày 09/02/2010 tại 11 PĐC; tg Vũ Tản Hồng.





Hà Nội:
Xe máy cháy “đùng đùng” trên cầu Chương Dương
(Dân trí) - Chiếc xe máy phát hỏa rồi nhanh chóng bốc lửa ngùn ngụt ngay giữa cầu Chương Dương, thu hút sự chú ý của hàng trăm người đi đường, khiến giao thông hai bên cầu ùn tắc nghiêm trọng. Vụ việc xảy ra hồi 12h trưa nay 9/2.

Chiếc xe bốc cháy ngùn ngụt thu hút sự chú ý của nhiều người.

Một số người đi qua Chương Dương vào khoảng thời gian trên cho hay, họ giật mình khi thấy chiếc xe máy “bỗng nhiên” phát hỏa giữa cầu, trên phần đường dành cho xe máy, chiều từ Hà Nội sang Gia Lâm.

Lửa nhanh chóng bùng mạnh, “ôm” trọn lấy chiếc xe, khói mù mịt bốc lên. Do lửa ngùn ngụt, người đi đường khó có thể nhận ra đó là loại xe gì và cũng không thể biết được biển kiểm soát. Chủ xe không có mặt tại hiện trường.

Phần cầu chiều Hà Nội - Gia Lâm chật kín phương tiện. Từng chiếc xe máy đi sát thành cầu để tránh đám lửa đang ngùn ngụt cháy khiến hàng trăm ô tô, xe máy phía sau bị ùn ứ, xếp thành hàng dài dọc suốt cầu.


Khói đen dày đặc, tỏa khắp hai bên cầu.

Phần cầu chiều đối diện, nhiều người dân hiếu kỳ đứng lại xem, khiến giao thông hỗn loạn.

Ít phút sau, CSGT có mặt để giải tán đám đông song do lượng phương tiện quá đông, gần 1 giờ đồng hồ sau, khi chiếc xe máy chỉ còn trơ khung, giao thông mới trở lại bình thường.

Hiện cơ quan chức năng đang tiếp tục làm rõ vụ việc.

Tiến Nguyên
VN Express.net Thứ bảy, 6/2/2010
“Kể từ ngày chị chết trên lớp học, mẹ em đêm nào cũng khóc, còn ba thì thường lên cơn đau tim…”, Tuyết Như, học sinh lớp 4, trường tiểu học Tân Tiến, TP HCM, bày tỏ tại diễn đàn lắng nghe tiếng nói trẻ em.
Nước mắt giàn giụa, Như kể lại ngày chị em bị bạn cùng lớp hành hung đến tử vong vào tháng 9/2009 và đặt câu hỏi với lãnh đạo thành phố: “Có một số học sinh hành hung bạn học đến mức gây án mạng. Vậy cô chú ở đây sẽ làm gì?”.

Bên dưới, mẹ của Tuyết Như cho biết thêm, cô con gái học lớp 7, đang ngồi học trong lớp thì bị bạn đạp vào người, ngã xuống đất tử vong. “Bé Tuyết Như thương chị cứ khóc hoài. Hôm nay bé đòi mẹ cho đi dự để được kể về nỗi oan của chị”, người mẹ nghẹn ngào.

Chia sẻ với nỗi đau của gia đình em Tuyết Như, bà Ngô Thị Minh, Phó chủ nhiệm Ủy ban Văn hóa giáo dục thanh thiếu niên nhi đồng Quốc hội bày tỏ: “Tôi rất lo lắng về sự gia tăng tội phạm ở lứa tuổi mới lớn. Qua diễn đàn này, chúng tôi thấy phải có trách nhiệm hơn nữa”.

“Nhưng các em cũng cần thấy rằng mình được sinh ra và lớn lên ở thành phố là lợi thế hơn rất nhiều so với các bạn ở vùng xa. Những điều nêu ra hôm nay sẽ giúp các cô chú lãnh đạo hiểu các em nhiều hơn, có tiếng nói bênh vực các em nhiều hơn nữa”, bà Minh nhấn mạnh.


Trẻ em có quyền vui chơi. Ảnh T.H.
Trong hơn 3 tiếng đối thoại với lãnh đạo thành phố sáng 5/2, có 63 ý kiến của các em xoay quanh vấn đề bạo lực học đường, giảm tải chương trình học, tạo sân chơi cho các em và làm sao cho thành phố văn minh sạch đẹp hơn…

Em Phạm Hồng Nhung, học sinh lớp 6 thẳng thắn: “Chương trình học quá nặng. Ngoài giờ học chính, chúng em phải đi học thêm, nhu cầu vui chơi giải trí hầu như chưa có”. Nữ sinh này kiến nghị các cấp lãnh đạo phát triển các hoạt động vừa học vừa chơi, giúp trẻ em phát triển toàn diện.

Em Trần Lệ Hằng học sinh lớp 8 lại nêu lên một nhu cầu khác của lứa tuổi mới lớn: “Chúng em đang trong độ tuổi phát triển tâm lý phức tạp, rất cần có những phòng tư vấn tâm lý, nơi chúng em có thể chia sẻ những điều khó nói, và các thầy cô lắng nghe những tâm sự của chúng em, hiểu chúng em nhiều hơn”.


Đại biểu lắng nghe trẻ em. Ảnh T.H.

Chia sẻ lo lắng của các em, Giám đốc Sở Giáo dục và Đào tạo TP HCM Huỳnh Công Minh đã đưa ra mô hình trường tiểu học Nguyễn Bỉnh Khiêm khi kết hợp học với sinh hoạt ngoại khóa về vùng nông thôn, đến thăm các di tích lịch sử. Thông qua đó, các em có thể tìm hiểu sử, tham gia lao động cùng người nông dân, xây dựng kỹ năng sống cho bản thân.

Đánh giá cao những vấn đề các em nêu ra, Chủ tịch HĐND TP HCM Phạm Phương Thảo nhấn mạnh, cần có nhiều hơn nữa các buổi tọa đàm, không chỉ ở trường học mà ở phường xã với mục tiêu tất cả cho trẻ em, vì trẻ em, thành phố của các em.

“Thế hệ thanh thiếu niên nhi đồng ngày nay đang dần có sự độc lập trong suy nghĩ, nêu ra những ý kiến của mình khiến cho người lớn phải suy nghĩ. Thông qua diễn đàn này các em cũng nêu lên thông điệp là dám ước mơ, dám thực hiện, sẽ thành công”, bà Thảo nói.

Trần Hà
Dân Trí – Thứ Bẩy, 30/01/2010
Chuyện một bà lão ăn mày nhặt nhạnh từng hạt cơm để nuôi một đứa trẻ mới 15 tháng tuổi không nơi nương tựa, không máu mủ ruột rà lớn lên rồi trở thành một sinh viên đại học thật sự là một câu chuyện cổ tích ngay giữa đời thường.
Nuôi bé 15 tháng tuổi thành sinh viên đại học

Đang loay hoay hỏi địa chỉ cụ Nguyệt ở khu vực sân nhà thờ ở phường Trần Hưng Đạo, TP Nam Định, biết chúng tôi là phóng viên, một bác xe ôm tận tình dắt vào tận nhà: “Cứ vài hôm mà không thấy bà ấy ra xin là chúng tôi lại mang vào tận nhà cho. Các chú viết lên báo xem có ai giúp bà ấy được không, chứ tội lắm. Bọn tôi thương nhưng chẳng có nhiều mà cho”.

Chúng tôi không khỏi ái ngại khi đứng trước nơi ở của hai bà cháu, chẳng biết có nên gọi là nhà hay không – túp lều rộng chừng 8m2, làm bằng đủ thứ chất liệu: ngói, tôn, que củi, bao tải rách… Ánh đèn điện đỏ leo lét cộng với cái lạnh trong trời mưa sùi sụt càng khiến cho túp lều trông buồn thảm và tối tăm. Chẳng có gì đáng giá ngoài chiếc tủ gỗ, cái giường tre trải chiếu manh thì thủng lỗ chỗ được lót bằng mấy tờ báo cũ. Gọn gàng, sạch sẽ nhất là cái bàn có mấy cuốn vở xếp ngay ngắn ở cửa nhà, bà Nguyệt tự hào: “Góc học tập của con Thảo đấy, nó đi học đại học trên Hà Nội rồi, lâu lắm chả thấy về”.


Bà Nguyệt có một tấm lòng nhân ái đáng quý
Nghĩ chúng tôi là người lạ, chưa biết gì về hoàn cảnh hai bà cháu nên bà ngồi kể một mạch về đứa cháu – niềm tự hào của bà, bà kể chuyện nó học thế nào, ăn uống ra sao, lâu lâu bà lại xoa xoa cái gối rồi nói như mắng yêu nó. Có lúc bà lại khóc, bà bảo nhớ nó quá mà không có tiền lên Hà Nội thăm cháu: theo như tính toán của bà thì bà chỉ cần tiền đi xe ôtô khách và mua 1 cái bánh mỳ là được.Đến bến xe ở Hà Nội, bà sẽ đi bộ theo cái sơ đồ mà Thảo vẽ cho lần trước, bà bảo bà đi ăn xin, lang thang nhiều nên đi bộ giỏi lắm. Nhưng vì tháng này chưa nhặt nhạnh đủ tiền gửi lên cho cháu đóng học phí nên bà chẳng dám đi lại tốn kém, lắm khi còn chẳng dám ăn.

Gần nhà có người quen làm nghề chạy xe ôm ở Hà Nội, vài tuần về quê một lần, nên bà nhờ chú mang lên tận nơi cho Thảo.

Bà Trần Thị Nguyệt, quê gốc ở làng Nha Xá, xã Mộc Nam, huyện Duy Tiên, tỉnh Hà Nam. Mẹ mất sớm, bà sinh ra đã không được nhìn mặt mẹ, bố lấy vợ hai, rồi đem theo người vợ mới và hai anh trai của bà vào Nam từ những năm 1945, sau này bà cũng chỉ nghe được rằng bố bà đã mất trong chiến tranh. Còn hai người anh trai của bà thì một người đi tham gia chiến đấu ở chiến trường Điện Biên Phủ, sau khi phục viên thì đã thất lạc và đến tận bây giờ bà vẫn không có tin tức gì. Còn một anh trai thì lưu lạc ra nước ngoài sống cùng vợ con. Chỉ còn một mình bà ở lại, sơ tán từ Hà Nam lên Nam Định, tìm thuê nhà để ở và bắt đầu đi bán xôi kiếm sống qua ngày.

Khi đã bước sang tuổi ngũ tuần, tuổi già đã đến, cuộc sống cô đơn buồn tủi bất giác ập về, bà cũng muốn trong nhà có con, có cháu. Ở gần nhà trẻ trên đường Nguyễn Du, hay bán xôi cho đám trẻ con, bà cứ thích nhìn chúng nó vui chơi, đùa nghịch. Bà chú ý đến một đứa bé cứ sáng là bố chở bằng xích lô đến từ rất sớm rồi thả vào sân. Đứa bé cứ khóc ngằn ngặt, không chịu chơi với các bạn cứ bám vào song cửa mà khóc.

Những hôm nhà trẻ nghỉ thì đứa bé rong ruổi theo xe xích lô của bố, mỗi khi có khách, người bố lại phải bỏ con lại bên vỉa hè nhờ mọi người trông giúp. Lắm khi thấy đứa trẻ chập chững cứ lê la ở vỉa hè, mặt mũi chân tay tái đi vì lạnh, bà Nguyệt thương, bế nó lên, mớm xôi cho nó. Được vài bữa, bà bảo: “Anh cứ đi làm đi, để nó tôi bế về nhà chăm cho”. Ông bố đồng ý, cứ buổi sáng lại mang gửi bà, gửi thêm 3 nghìn đồng gọi là tiền ăn cho cháu. Được khoảng 5 hôm thì trong một lần mang con đến gửi, ông bố ôm lấy con mà khóc rồi hỏi: “Con có thương bố không?” – đứa trẻ ngô nghê chỉ cười. Bà cũng mắng yêu: “Cha bố anh, anh chả thương nó thì thôi, nó trẻ con thì biết gì thương với nhớ!”.

Bất ngờ, ông bố quay ra dặn bà: tên cháu là Phạm Thị Thu Thảo, cháu vừa tròn 15 tháng tuổi.
Chẳng ai ngờ, sau hôm đó, người bố ấy không bao giờ quay trở lại. Bà cũng chẳng có nhiều thông tin về bố cái Thảo, chỉ nghe mấy người làm nghề xe ôm kể lại mẹ Thảo là người Nam Định nhưng đang lưu lạc, bố Thảo là người gốc mãi tận Nghệ An. Nghe đâu, người đàn ông này đã bỏ vào miền Nam kiếm sống.

Bà sống một mình, nhà cửa tạm bợ, nghề bán xôi cũng chẳng khá giả gì nên không biết có nuôi nổi cháu không. Ban đầu, nhiều người khuyên bà nên gửi bé Thảo vào trại trẻ mồ côi nhưng bà không đành lòng, anh trai của bà ở nước ngoài nghe tin cũng đánh tiếng về bắt bà tìm cách trả lại đứa trẻ, nếu không thì từ mặt, không còn anh em gì nữa. “Tôi thì chẳng nghĩ được gì nhiều. Thấy thương, lại nuôi nó thôi. Chứ bỏ nó đi lang thang thì tội lắm, ngày xưa cái thân tôi lang thang, không người thân thích tôi biết khổ thế nào rồi. Chẳng muốn nó lại khổ như mình ngày xưa nữa. Thôi thì mình cứ nuôi nó, biết đâu mai sau bố mẹ nó lại về tìm”.
Rồi bà lại cắp nó ra vỉa hè ngồi bán xôi, bà chăm nó cứ như chăm máu mủ ruột thịt nhà mình: “Khổ thân con bé, chắc nó cũng biết bà nghèo nên cũng ít khi khóc quấy hay đòi gì cả”.

Hai bà cháu cứ thế rau cháo qua ngày nuôi nhau cho tới tận khi Thảo đi học. Bà tự đi xin học cho cháu, tự tay chăm chút cho cháu từng bữa ăn, từng giấc ngủ. Thương cháu nhưng nhà nghèo không có tiền, buổi sáng bà dậy sớm rang cơm nguội cho cháu ăn vì sợ cháu đi học đói. Nhắc tới những bữa ăn của Thảo, bà đưa tay gạt nước mắt: “Chỉ vì tôi nghèo quá nên bữa ăn sáng cho cháu đến trường không được như nhà người ta, chẳng có thịt cá gì, chỉ được mấy miếng đậu phụ với rau từ hôm trước để lại”.

Tiền học cho Thảo bà cũng phải làm đơn xin miễn học phí với lý do hoàn cảnh khó khăn rồi xin xác nhận của phường. Nhưng bà thì ngày một già yếu đi, cái lưng cứ còng xuống, chả đội được thúng xôi đi bán nên không đủ để lo toan cho cuộc sống hàng ngày của hai bà cháu. Những ngày bà ốm đau, hai bà cháu sống nhờ tình thương của xóm giềng – khi khỏe lại, bà Nguyệt chống gậy ra đường đi ăn xin nuôi cháu.

Bà bắt đầu ra các bến xe buýt gần nhà đi ăn xin. Từ sáng sớm bà đã ra khỏi nhà, lang thang khắp các nẻo đường xin tiền về nuôi cháu. Một ngày bà cũng xin được 20 – 30 ngàn đồng, những hôm xin được ít thì bà chỉ dám ăn bánh mỳ để dành cơm cho cháu. Thấy hoàn cảnh bà cụ đáng thương, nhất là khi biết được cụ đang nhận nuôi một đứa bé mồ côi, người đi đường ai cũng thương và sẵn sàng giúp đỡ. Cứ như thế, bà Nguyệt sống tằn tiện nuôi cháu.

Trung tá Trần Văn Dự, cảnh sát khu vực – Công an phường Trần Hưng Đạo cho biết: chuyện ngoài việc đề xuất chính quyền tạo điều kiện hỗ trợ gia cảnh, anh em Công an đi tuần vẫn thường ghé qua thăm hỏi, động viên luôn, xem bà có ốm đau bệnh tật gì không. Cứ vài hôm không thấy cụ đi xin anh em có gì lại chủ động mang đến cho.

Trong suốt cuộc trò chuyện với chúng tôi, chủ yếu là bà khóc, bà không khóc vì cơ cực mà khóc vì nhớ Thảo, thương cháu thiếu thốn, thiệt thòi. Chỉ khi chúng tôi nhắc đến chuyện học tập của Thảo thì bà mới thấy vui vẻ, tự hào: “Hồi đi học, năm nào nó cũng được giấy khen của trường, tôi chẳng hiểu vui là thế nào, chỉ nghĩ đơn giản rằng có giấy khen của trường tức là cháu mình học không thua kém bạn bè. Tôi càng động viên cháu cố gắng học, năm cháu thi vào cấp 3, cháu còn thừa tận 5 điểm rưỡi đấy”.

Năm ngoái, Thảo học xong cấp 3, bà Nguyệt muốn cháu học ở Nam Định vì đi xa bà chẳng có tiền. Nhưng Thảo cứ nài nỉ bà cho lên Hà Nội với quyết tâm nếu bà không có đủ tiền chu cấp thì cô sẽ tìm việc làm thêm ngoài giờ như rửa bát, dạy thêm để có tiền đi học. Thế rồi trong những ngày hè nóng bức năm 2009, những người dân ở xóm lao động nghèo lại thấy cái cảnh một học sinh ngồi bàn học còn một bà lão lưng còng ngồi sau dùng quạt nan quạt cho cháu ôn thi.

Cái ngày Thảo nhận được giấy báo nhập học của Khoa Du lịch, Viện Đại học Mở Hà Nội, bà Nguyệt chảy cả nước mắt, chả ai biết là bà khóc vì mừng hay quá lo chuyện không có tiền cho cháu đi học. Xoay xở mãi, rồi thì làng xóm, chính quyền đoàn thể phường động viên, giúp đỡ, cuối cùng bà cũng gom được 7-8 trăm nghìn đồng để đưa cháu lên Hà Nội.

Bà ơi, đừng khóc…

Với số tiền ít ỏi, bà dắt cháu lên thủ đô. May thay, hàng xóm của bà có con đang đi làm ở Hà Nội, trong nhà trọ còn thừa một phòng. Thương hoàn cảnh của hai bà cháu, cô chú cho ở không lấy tiền và nuôi bữa cơm tối miễn phí. Cô chú chủ nhà làm nghề nấu bếp thuê cho nhà hàng nên đi suốt ngày, nhiệm vụ của Thảo là cuối giờ chiều đi đón con cô chú từ trường cấp 1 và kèm cho em học.

Vì cô chú đi từ sáng sớm và về lúc tối muộn nên bữa sáng và bữa trưa, Thảo phải tự lo cơm nước. Sáng sớm, Thảo thường bụng đói đạp xe đến trường và trưa thì ăn bánh mỳ, đợi đến tối mới được một bữa cơm ăn cùng cô chú.

“Ngày đầu bà đưa lên nhập học thì cháu vui lắm vì lớp có nhiều bạn để chơi, nhưng đến tối ngủ một mình và buổi trưa không có cơm ăn thì cháu bắt đầu thấy nhớ bà quá” – Thảo thật thà kể lại ngày đầu tiên từ Nam Định lên Hà Nội nhập học.

Phóng viên gặp Thảo trong căn phòng trọ nhỏ trên tầng 5, khu tập thể cũ đường Phương Mai, Hà Nội. Đôi mắt buồn, đầy tự ti và ái ngại – có lẽ, ở tuổi 18, cô bé đã bắt đầu cảm nhận được hoàn cảnh khó khăn của mình.

Những ký ức về bà cứ thế chảy đầy câu chuyện của chúng tôi: vẫn những chuyện bà Nguyệt đã kể cho chúng tôi, vẫn là chuyện bà chăm ăn, thức đêm trông cho học… Chỉ những chuyện bình dị đó thôi nhưng đã nói lên ơn nghĩa của bà. Chuyện cổ tích bà dệt nên cũng chỉ như thế; nhưng như người ta nói, những câu chuyện thần kỳ thường được làm nên bởi những thứ vô cùng bình dị.

“Đến 4-5 tuổi là bà đã chẳng giấu gì nguồn gốc của cháu rồi. Bà kể hết cho cháu nghe hoàn cảnh, bà bảo cháu cần biết rõ để nhỡ khi bà ốm đau già yếu có làm sao thì còn biết nguồn gốc của mình”.

- Nếu có một ngày bố mẹ cháu tìm về đón cháu thì cháu có về ở với họ không?

- Cháu không, cháu ở với bà để chăm bà vì bà già rồi. Bà thương cháu lắm.

Thảo còn kể cho chúng tôi nghe những lúc bà giận Thảo vì đi học bị điểm kém hay mải rong chơi theo đám bạn mà đi học về muộn. Những ký ức tràn về, những câu chuyện cảm động thường khiến cho người ta dễ khóc nhưng tuyệt nhiên chúng tôi thấy Thảo không hề rớm lệ:

- Thế nhớ bà thì Thảo có khóc không? Ở nhà mà nói đến Thảo lần nào bà cũng khóc đấy.

- Dạ không ạ! Bà dạy cháu từ bé là không được khóc! Mà cháu cũng không bao giờ khóc đâu. Bà bảo có thương bà thì cố mà học thật giỏi để bà vui!

Chợt nhớ, lúc rời khỏi nhà bà Nguyệt ở Nam Định, chúng tôi ngoái lại nhìn cái bóng người già lưng còng trong túp lều lụp xụp mà lòng như thắt lại. Và nếu có ai đó đã mất niềm tin vào tình thương trên cõi đời này khi nghe về câu chuyện này, mong rằng sẽ cảm nhận được cuộc đời này còn nhiều yêu thương lắm.

Có thể, ở cái tuổi 18 ăn chưa no, lo chưa tới, Thảo sẽ chưa hiểu hết nghĩa “Thái Sơn” của lòng bà. Cuộc sống phía trước chắc chắn sẽ có không ít khó khăn nhưng chúng tôi tin: tình thương xuất phát từ trái tim của bà sẽ giúp Thảo vượt qua – bởi trái tim yêu thương thì luôn rung lên những điều kỳ diệu nhất!

Biết được hoàn cảnh của Thảo, GS Nguyễn Lân Dũng đã rất cảm động, viết thư và gửi tặng Thảo 2 triệu đồng. Bức thư có đoạn:
“Trên đời này, hiếm có người phụ nữ nào đã 70 tuổi mà vẫn đi ăn xin để tiếp tục nuôi cháu từ khi bị bố bỏ rơi từ 15 tháng tuổi đến khi cháu trở thành sinh viên đại học.
Bác gửi tặng cháu 2 triệu đồng để cháu mua sách vở học tập và cũng là san sẻ với người bà không máu mủ vẫn đang còng lưng kiếm sống để nuôi dưỡng cháu.
Chúc cháu học giỏi và có lúc nào rỗi đến chơi với bác xem bác có thể giúp đỡ gì thêm được cho cháu không. Bác gửi lời chúc bà cháu mạnh khỏe để theo dõi tiếp các bước trưởng thành của cháu”.

Theo Hoàng Thắng – Thu Hương

Bài viết này được đăng vào 07/02/2010 lúc 12:01 sáng và tập tin được lưu ở Uncategorized. Bạn có thể theo dõi các phản hồi của bài viết này thông qua RSS 2.0 dòng thông tin. Tạm thời ngưng đáp ứng, nhưng bạn cũng có thể trackback từ trang của bạn.
Yên Bái
Đây là điều nhắc nhở ta rằng
Không thể bịt miệng một dân tộc
Mà người ta không thể khuất phục
Băng lưỡi kiếm của đao phủ
Louis Aragon
Chỉ còn ít ngày nữa là tròn 80 năm Khởi nghĩa Yên Bái (9-2-1930 -9-2-2010). Mười bảy chiến sĩ yêu nước đã bị thực dân Pháp tử hình ngay trên mảnh đất mà mình vùng lên làm cách mạng. Tám mươi năm tấm lòng yêu nước của họ vẫn sáng ngời nhưng rồi ai quên ai nhớ ?

Chuyến đi Yên Bái của chúng tôi sẽ ít nhớ hơn nếu không đến viếng mộ Nguyễn Thái Học và đồng chí của ông. Nhà thơ Ngọc Bái dẫn chúng tôi đi và ông giới thiệu cặn kẽ làm chúng tôi như được đọc lại lịch sử. Ông vốn là Giám đốc sở Văn hóa và đã có công xây dựng khu tưởng niệm này. Tôi đặc biệt chú ý tới bài thơ của Aragon viết tháng 6-1930 trên báo Công đoàn Paris về khởi nghĩa Yên Bái. Đọc nó mà tưởng như lời thơ 80 năm trước vẫn như cho cả ngày hôm nay. Thế mới biết lòng yêu nước không bao giờ cũ. Các thế hệ người Việt Nam vẫn nói nhau giữ nước. Bao nhiêu bạn trẻ đã lên tiếng, xuống đường để thể hiện quyết tâm bảo vệ từng hòn đảo của quê hương. Lớp cha ông vì yêu đất nước mà bị chém đầu tại thị xã Yên Bái. Điều mà Ngọc Bái kể lại khiến chúng tôi khâm phục khí tiết của họ. Bọn Pháp để Nguyễn Thái Học chứng kiến chém đầu 16 đồng chí của mình rồi mới chém đầu Nguyễn Thái Học. Nơi lăng mộ của Nguyễn Thái Học bây giờ chính là mồ chôn các chiến sĩ khởi nghĩa Yên Bái. Xác các chiến sĩ chở trên xe bò rồi chôn chung xuống hố bên hồ Cô Giang. Khu tưởng niệm được thiết kế khá hiện đại và sâu sắc về ý tưởng.


Khi nghe Ngọc Bái kể chuyện bỗng anh Nguyễn Tiến Lộc bật khóc. Anh lánh chúng tôi quay mặt đi giấu những giọt nước mắt. Tôi và Ngọc Bái không hiểu sao anh Lộc bật khóc, chắc có một điều gì đó đã chạm đến ký ức của anh. Hay anh là người con sống xa tổ quốc nghĩ mà thương những bậc tiền bối ? Khi đã bình tĩnh lại, anh Lộc nói rằng so với các vị chúng ta chưa làm được gì cho đất nước, họ dám xả thân vì nước mà chúng ta bây giờ có làm được như thế không ?
Quả là như vậy, bao nhiêu người không lo lắng gì cho sự an huy của đất nước. Họ vì quyền lợi của cá nhân họ mà từng bước im lặng trước những ngang ngược của kẻ mạnh. Nhưng mạnh yếu đâu ở quân nhiều súng lớn. Lịch sử dân tộc ta đã nói lên điều đó…

Đi dạo quanh khu mộ, chúng tôi gặp cây liễu ghi tên nhà thơ Hữu Thỉnh, Tổng thư ký Hội Nhà văn VN. Tôi nhớ năm 2005 khi đại hội khu vực phía Bắc chúng tôi đã đến đây viếng mộ Nguyễn Thái Học. Nhà thơ Hữu Thỉnh đã trồng cây này. Cây liễu sau 5 năm đã cao hơn đầu người lá xanh tốt ngay trong cả mùa đông (Đến khóa 7 mới đổi thành Chủ tịch Hội)


Bên tấm bia ghi thơ Aragon

Bên tượng đài Khởi nghĩa Yên Bái

Ngọc Bái và Nguyễn Tiến Lộc trước mộ Nguyễn Thái Học

Nhà văn Nguyễn Tiến Lộc bật khóc

Nguyễn Tiến Lộc bên cây liễu do Hữu Thỉnh trồng 5 năm trước
Nguồn : lấy lại từ http://trannhuong.com/news_detail/3680/NỒNG-NÀN-YÊN-BÁI-II
Thành tâm hay đặt “bẫy câu giờ ?”Những vang vọng của một cuộc xung đột ý hệ »TRUNG QUỐC NGHE TRỘM VÀ LẤY TRỘM TÀI LIỆU CỦA ANH QUỐC
Đăng bởi boxitvn on 05/02/2010

Bài viết của David Leppard đăng trên Sunday Times, 31 tháng 1, 2010
Đỗ Trọng Tiến phỏng dịch

Tài liệu của cơ quan an ninh Anh MI5 đã cáo buộc Trung Quốc là nghe trộm, xem trộm và đánh cắp tài liệu của các nhà doanh thương Anh. Trung Quốc cũng đã tạo nên những “bẫy đường mật” để dọa nạt họ phải tiết lộ các bí mật thương mại.

Tài liệu MI5 vừa được tiết lộ, cho biết các nhân viên ngầm của Quân Đội Nhan Dân và Bộ Công An Trung Quốc cũng tiếp xúc với các nhà doanh thương Anh tại các hội chợ để tặng “quà” và “mời ăn uống linh đình”. Các món quà như máy ảnh hoặc bộ nhớ bỏ túi có cài sẵn các con bọ Trojan (loại gián điệp nội tuyến) để mật vụ Trung Quốc có thể liên lạc thẳng với máy vi tính của thương gia để xem trộm, nghe trộm, và lấy trộm tài liệu.

Báo cáo MI5 cho rằng chính phủ Trung Quốc là một đe dọa gián điệp ghê gớm bậc nhất đối với Anh Quốc vì phương pháp của họ và cũng vì họ dùng các phương tiện điện tử để làm việc đó.


Tòa Nhà Cơ Quan An Ninh MI5 của Anh tại Luân Đôn
Cơ quan MI5 của Trung Tâm Bảo Vệ Hạ Tầng Cơ Sở Quốc Gia viết báo cáo 15 trang này với “giới hạn phổ biến” đã diễn tả phương pháp Trung Quốc đột nhập các cơ quan quốc phòng, năng lượng, truyền thông và sản xuất của Anh Quốc một cách hệ thống toàn diện. Họ còn đi xa tới mức đột nhập vào chương mục của các công ty luật và khuyến mại “bất cứ công ty nào có tin tức có thể biến nên lợi thế cho Trung Quốc.”


Cảnh báo bộc toạc của báo cáo MI 5 có thể dẫn tới căng thẳng ngoại giao giữa Luân Đôn và Bắc Kinh. Liên hệ ngoại giao bị căng thẳng trong tháng 12 vừa qua do quyết định của Trung Quốc xử tử một người Anh có bệnh tâm thần bị cáo buộc là đã buôn lậu thuốc nghiện.

Vào đầu tháng 1/2010, Hoa Kỳ đòi hỏi Trung Quốc điều tra vụ tấn công tinh vi vào hãng Google và hơn 30 công ty Mỹ đang kinh doanh tại Trung Quốc.

Thỉnh thoảng Trung Quốc cũng dùng mỹ nhân kế đối với các chính trị gia người Anh. Vào năm 2007, máy BlackBerry (vi tính và điện thoại bỏ túi) của một phụ tá của thủ tướng Gordon Brown bị mất trộm sau khi quan hệ với một cô gái đẹp gập tại hộp đêm tại một khách sạn tại Thương Hải.

Báo cáo MI5 cho rằng mỹ nhân kế nay còn được Trung Quốc áp dụng vào gián điệp thương mại. Các điệp viên Trung Quốc thường muốn có “quan hệ lâu dài” với nhân viên của các công ty Anh. Các điệp viên này thường nêu ý muốn có bạn và liên hệ buôn bán, và hay tâng bốc đối tượng cũng như đãi tiệc thịnh soạn. Báo cáo viết: “Điệp viên Trung Quốc thường dùng những nhược điểm như quan hệ tình dục hoặc hoạt động sai trái để áp lực đối tượng làm điều họ muốn.

Báo cáo cũng cảnh giác các doanh thương Anh là các khách sạn người ngoại quốc hay ở tại các thành phố lớn như Bắc Kinh và Thương Hải có thể bị đặt máy nghe trộm, nhìn trộm. Các phòng này thường bị khám xét khi khách khóa phòng đi công tác.

Báo cáo MI5 cảnh báo là các nhà doanh thương Anh thường bị theo dõi tại Trung Quốc và các nước khác. Khi họ đi thăm các công ty Trung Quốc, họ thường được tặng máy ảnh hoặc bộ nhớ USB. Có nhiều trường hợp các máy này có gài sẵn con bọ Trojan hoặc các con bọ khác. Trung Quốc đã nhiều lần chối là họ không nghe trộm, nhìn trộm, lấy trộm tài liệu của Anh Quốc và các nước tây phương. Sứ Quán Trung Quốc tại Anh không có lời bình luận gì.

Vào năm 2007, ông Jonathan Evans, tổng giám đốc của cơ quan MI5, đã viết thư cho 300 lãnh đạo ngân hàng và doanh thương cảnh báo là hệ thống điện tử của họ có thể đang bị tấn công bởi các cơ quan nhà nước Trung Quốc.

Cũng có tin chưa được kiểm chứng là Trung Quốc đã tấn công vào các máy vi tính của Bộ Ngoại Giao, quốc hội, và chín bộ của chính phủ. Năm ngoái, một báo cáo liên bộ của Anh cho rằng Trung Quốc có khả năng làm sập các dịch vụ cơ sở như điện lực, thực phẩm và nước. Nhưng báo cáo MI5 của Anh Quốc lần này nói rõ ràng nhất và bộc toạc nhất. Với đề tài “Nguy Cơ Gián Điệp Trung Quốc”, tài liệu này được gửi tới cả ngàn lãnh đạo các thành phố và doanh thương vào năm vừa qua.

Ông Jonathan Evans than phiền là đe dọa gián điệp Trung Quốc đã làm cơ quan của ông phải dùng nhân lực và tài lực của chương trình chống Al-Qaeda. Ông đã vận động Hội Đồng Bộ Trưởng thành lập Văn Phòng An Ninh Tin Điện. Văn phòng này sẽ bắt đầu vào tháng Ba này.


Bài viết này được đăng vào 05/02/2010 lúc 7:33 sáng và tập tin được lưu ở Trung Quốc, Uncategorized. Tagged: Trung Quốc. Bạn có thể theo dõi các phản hồi của bài viết này thông qua RSS 2.0 dòng thông tin. Tạm thời ngưng đáp ứng, nhưng bạn cũng có thể trackback từ trang của bạn.

« Thành tâm hay đặt “bẫy câu giờ ?”Những vang vọng của một cuộc xung đột ý hệ »
LBT ngày 05/02/2010NỒNG NÀN YÊN BÁI II »Nhớ lại Tết xưa Hà Nội
Đăng bởi boxitvn on 06/02/2010

Lao Động Cuối tuần số 5 Ngày 31/01/2010 Cập nhật: 6:08 AM, 31/01/2010
(LĐCT) – Tôi sinh ra thì chiến tranh đã bùng nổ. Nói đúng hơn là lúc Toàn quốc kháng chiến (19.12.1946) bùng nổ thì tôi đang nằm trong bụng mẹ. Mẹ tôi phải đưa các anh tôi đi tản cư ra vùng quê ở ngoại thành không xa lắm.

Sau này cậu tôi kể lại rằng đêm đêm nhìn về Hà Nội thấy ánh lửa cháy và tiếng súng nổ, mọi người đều lo lắng không chỉ vì gia sản hầu như để lại tất cả mà vì nhiều người thân đang ở lại đó. Cha tôi cũng ở lại và sau này được biết ông chiến đấu rồi hy sinh ngay rất gần ngôi nhà của mình và các đồng đội cũng đưa xác ông về chôn ngay tại cây đa Ngõ Gạch xế cổng, chỉ cách ngôi nhà mà ông đã sinh ra và lớn lên cùng gia đình vài chục thước.
Cũng vì lẽ ấy, mà sau khi chiến trận chấm dứt, Tây chiếm lại Hà Nội thì mẹ tôi cũng phải vội hồi cư để lo chôn cất chồng, kẻo Tây quy tập vào những hố chôn chung như ở địa điểm nay là con đường mang tên 19-12. Và vì thế mà tôi sinh ra ngay tại Hà Nội và ký ức tuổi ấu thơ gắn với thành phố này thời tạm chiếm.

Về sinh học không biết lên mấy thì con người bắt đầu có ký ức nhưng hình ảnh mà tôi còn nhớ lại được và ngót nửa thế kỷ sau tôi mới xác minh nhờ gặp lại ông cậu từ Pháp lần đầu trở về nước, thì cái hình ảnh mà tôi nhớ được là lần ông đến từ biệt mẹ tôi để đi du học. Như thế là tôi mới chập chững lên hai. Nói thế để thấy rằng tuy đến ngày Thủ đô giải phóng (10.1954) tôi mới chỉ mới 7 tuổi Tây tức 8 tuổi ta, những vẫn có được những ký ức về một Hà Nội thời tạm chiếm.

Nói chung trong suốt thời gian ấy, trong con mắt trẻ thơ, Hà Nội vẫn thanh bình. Chỉ có 2 lần náo động, đó là lần nghe tiếng còi rú, Tây chạy rầm rập ngoài đường và có tiếng gì ầm ĩ xa xa. Sau này mới biết đó là lần sân bay Gia Lâm bị Việt Minh tập kích. Còn lần thứ hai thì ngay trong một đêm giao thừa thấy ngoài cửa có đông người chạy qua chạy lại và những tiếng í ới gọi nhau. Đó là lần cầu Thê Húc dẫn vào đền Ngọc Sơn bị sập.

Một chút dấu hiệu chiến tranh còn in dấu trong trí nhớ của tôi là một ông anh con bà bác trốn chiến dịch bắt lính để đánh nhau với Việt Minh, đến nhà tôi trú ngụ…và hình ảnh những đoàn xe của nhà binh Pháp từ trong thành Hà Nội qua đường Phan Đình Phùng ra Hàng Đậu rồi qua cầu Long Biên đến sân bay Gia Lâm để nhảy dù lên Điện Biên Phủ. Hồi đó tôi đi học thêm ở phố Hàng Than, nên thường bị tắc nghẽn bởi những đoàn xe nhà binh nối đuôi nhau chậm chạp lên cầu. Ở trên dốc Hàng Than thỉnh thoảng lại thấy lũ trẻ reo hò, kéo nhau lên đê xem Tây tập nhảy dù ở phía Chèm, Vẽ,…

Và những ngày Tết bao giờ cũng để lại những ký ức đậm nét nhất cho con trẻ vì chúng chờ đợi với tất cả cái háo hức của đứa trẻ đang lớn khôn. Ngày Tết trong gia đình được bắt đầu sớm nhất là việc mẹ tôi bắt đầu chọn những củ hoa thuỷ tiên giống để chuẩn bị cho mấy dò hoa chơi Tết. Và giò hoa thuỷ tiên bao giờ cũng là tâm điểm trang trí trong gia đình bởi lẽ những loài hoa khác là mình mua về cắm vào lọ, còn hoa thuỷ tiên thì mình chăm chút từ lúc nó còn đen đủi, xù xì tựa một củ khoai sọ, cho đến lúc được gọt tỉa để nhú ra cái mầm trắng như ngọc rồi những cái lá xanh mởn, những bộ rễ sum sê và cuối cùng vươn lên những bông hoa trắng nhuỵ vàng thanh tao và sang trọng…

Gần nhà tôi là đền Bạch Mã ở phố Hàng Buồm bên nhà hàng Mỹ Kinh và cũng gần tiệm cao lâu Tàu Đông Hưng Viên đều nổi tiếng. Ở đó ngày Tết luôn có nhiều dò hoa thuỷ tiên trên bàn thờ. Sau này đọc báo thấy ngày xưa dân chơi hoa Hà Nội cứ mỗi giao thừa lại tổ chức cuộc thi hoa thuỷ tiên. Hoa được đem ra bình chọn ở đền Ngọc Sơn, sau đó những dò đẹp nhất được trang trọng rước về đền Bạch Mã, một trong “tư trấn” để thờ. Ngày Tết, cũng như nhiều đền chùa khác người đến đây lễ rất đông cả người Việt và người Hoa vốn tập trung sinh sống ở phố Hàng Buồm và mấy phố xung quanh như Hàng Ngang, phố Phúc Kiến (nay là Lãn Ông)… Đây cũng là nơi những người buôn bán đưa nhau đến thề bồi để giải quyết những quan hệ làm ăn…

Có cửa hàng ngay mặt phố buôn bán sầm uất gần cái chợ to nhất Hà Nội là chợ Đồng Xuân, không khí Tết cứ tăng dần. Nhà tôi bán vải nên người đến mua sắm có đông hơn, nhưng nói đến phố Hàng Đường là phải nói đến đồ ngọt. Bánh mứt kẹo, ô mai là những thức hàng truyền thống trong ngày Tết Nguyên đán, còn Tết Trung thu thì là bánh nướng, bánh dẻo. Người ta kể rằng, một trong những lẽ mà các chiến sĩ quyết tử cầm cự đuợc 2 tháng ròng giữa vòng vây của giặc, một phần là nhờ các loại lương thực của dân Hàng Đường dự trữ làm hàng Tết Đinh Hợi.


Cụ đồ viết câu đối Tết (Hà Nội – 1940)
Bà nội tôi là người chỉ huy quán xuyến mọi việc, suốt ngày ngồi trên cái sập gụ đặt ngay giữa phòng khách, sai khiến những thành viên trong gia đình, kẻ ăn người ở và tiếp cả khách hàng lẫn khách ở quê lên, từ việc thanh toán những công việc tài chính trong năm đến việc mua sắm hàng họ ngày Tết…

Riêng lũ nhóc chúng tôi thì được phân công chủ yếu là dọn dẹp và lau chùi các đồ đạc trong phòng khách và nhà thờ. Chúng tôi làm công việc được giao xen lẫn cả niềm vui đón Tết với sự khó chịu phải ngồi tỉ mẩn dùng những cái khăn mềm lùa vào từng chi tiết trên những đồ gỗ chạm trổ cầu kỳ để làm sao tất cả phải đen bóng màu gỗ hay sáng choé ánh son thếp của đồ thờ… Riêng đồ đồng thì phải để người lớn dùng các loại xi riêng đánh cho bóng loáng…

Rồi ngày Tết đến gần hơn, bên quê gửi sang cho lũ trẻ chúng tôi không phải là những con lợn đất mà những ống tre tươi vỏ màu xanh chuốt có đục một cái khe để đút tiền mừng tuổi vào trong đó, sau Tết mới bổ ra “kiểm toán”. Quê ông nội tôi ở trong Bến Tre xa lắc, còn quê của bà nội ngay bên kia cầu đi men theo đê một đoạn là tới. Năm nào, trước Tết tôi cũng ngồi trên xe xích lô theo bà về quê thăm mồ mả và vào chùa làng cúng lễ rồi đi thăm một lượt những người trong họ ngoài hàng.

Và đêm giao thừa bao giờ cũng là lúc mọi người đón đợi. Vì nhà gần quê nên nhà tôi không có việc nấu bánh chưng (về sau này khi đời sống khó khăn, lương thực thực phẩm phải phân phối theo tem phiếu, thì gia đình mới tự nấu bánh chưng) nhưng thế nào cũng có một nồi chè kho để cúng và ăn quanh những ngày Tết, tập quán này đến nay nhà tôi vẫn giữ. Những đĩa chè kho ánh màu vàng bóng của đậu xanh chọn kỹ được nấu nhỏ lửa và dùng đũa cả đánh nhuyễn, có khi cầu kỳ còn cho vào rá sạch dùng đít bát chà mạnh để cho những dòng bột đậu lách qua khe của những sợi tre đan khiến những miếng chè khi được xắt ra bỏ vào miệng là mát rượi cùng vị bùi của những hạt vừng rang vừa lửa.

Không như bây giờ, đêm giao thừa mọi người đổ ra đường đón Tết quanh Bờ Hồ. Tục xưa, đêm giao thừa là quây quần gia đình bên bàn thờ gia tiên. Chỉ có ai năm ấy mang tuổi tốt (theo các con giáp) mới được phân công rời nhà trước giao thừa không lâu, căn đủ thời gian để đến một ngôi chùa gần nhất thắp nén nhang cúng trời đất rồi nhanh chóng về nhà khi phút giao thừa vừa qua để trở thành người đầu tiên bước vào nhà xông đất mang lại những điều tốt đẹp quanh năm. Rồi nghe tiếng hát đồng dao của những người gánh nước bán như một lời chúc phúc, tiền của, phúc đức vào nhà như nước chảy chỗ trũng… Người bán giữ ý chỉ gõ cửa mời mua khi gia chủ đã có người xông đất.

Cho dù ngày xưa cuộc sống gia đình ít bị phân tán như bây giờ, nhưng sự sum họp vào lúc giao thừa vẫn là nét thiêng liêng nhất trong mỗi gia đình, là lúc người trên kẻ dưới lần lượt chúc nhau theo một trình tự rất chuẩn mực lễ nghĩa, những món tiền “mừng tuổi” với ý nghĩa đấy là lộc trời cho và tất cả đều kính cẩn thắp nén nhang trên ban thờ tổ tiên, sau đó mới hạ ban thờ cúng trời đất thường đặt ở trên gác thượng hay ngoài hè phía trước cửa nhà…

Và ngày xưa, đã nói đến Tết là có tiếng pháo nổ. Năm ấy tiếng pháo râm ran trước giao thừa hàng mấy tiếng đồng hồ và không dứt cho đến lúc giao thừa đã qua. Tiếng nổ ấy vòng lại từ phía phố Hàng Buồm. Cạnh nhà tôi là cửa hàng của một Hoa kiều bán tạp hoá, đã qua giao thừa mà vẫn có người đến đập cửa đòi mua pháo.

Thực ra sau này tôi mới biết đó là một cuộc “đấu pháo” hy hữu diễn ra giữa 2 đại gia có cửa hàng đối diện nhau ở phố Hàng Buồm. Ngẫu nhiên 2 nhà đốt những bánh pháo lẻ trước giao thừa. Tiếng nổ thu hút người đến xem khiến cho hai bên đều muốn khoe bánh pháo nhà mình dài hơn nên không ai muốn dừng trước. Thế là hai bên cứ liên tục nối bánh pháo hy vọng đối thủ phải im tiếng trước. Tiếng nổ càng thu hút người đến xem đông bao nhiêu thì hai ông chủ đều say máu hiếu thắng bấy nhiêu và sai gia nhân đi khắp nơi mua vét pháo về để đấu tiếp…

Qua giao thừa mà cuộc đấu vẫn chưa dứt mà pháo cả hai bên đều đã cạn… Cuối cùng cả hai đều chấm dứt cùng một lúc để không có kẻ thắng người thua. Nghe đâu là cái kết cục ấy nhờ có người trung gian lên Sở Cẩm ở Hàng đậu thưa, để nhà chức trách cử người xuống nhắc nhở là đúng vào giờ ấy, khắc ấy cả hai phải dừng tiếng pháo nếu không sẽ bị phạt vi cảnh vì gây mất trật tự công cộng…

Chỉ có điều thuở ấy, pháo làm bằng giấy điều và thuốc than xoan nên ít khét mà thơm, xác pháo xé đều rải khắp mặt đất giống như những cánh hoa đào tô điểm sắc xuân sang…

Dương Trung Quốc

Bài viết này được đăng vào 06/02/2010 lúc 12:01 sáng và tập tin được lưu ở Uncategorized. Bạn có thể theo dõi các phản hồi của bài viết này thông qua RSS 2.0 dòng thông tin. Tạm thời ngưng đáp ứng, nhưng bạn cũng có thể trackback từ trang của bạn.

« LBT ngày 05/02/2010NỒNG NÀN YÊN BÁI II »
LBT ngày 05/02/2010
Đăng bởi boxitvn on 05/02/2010

LBT – Hôm nay, khi chỉ còn một ngày nữa là Táo quân sẽ phải đi báo cáo tình hình…

Thiết nghĩ, Táo quân nên dùng mấy bài đăng ở đây mà rút ra bài học, rằng khi một chính quyền (không còn) của dân, (chẳng còn) do dân, và (cũng chẳng còn) vì dân nữa, thì chính quyền đó chỉ còn nghĩ giữ ổn định cho bản thân nó.

Cách hành xử đó gọi bằng chính sách ba kết hợp.

Một là kết hợp quản lý về kỹ thuật các sự kiện bùng nổ với bắt cóc thủ tiêu những nhân tố không quản lý nổi.

Hai là kết hợp giữa đàn áp ở trong nước và cử đại sứ đi giải thích cho những lỗ tai thích nghe giọng điệu ấy.

Và ba là tiến hành mạnh mẽ một cuộc đại tiến công toàn diện về điện tử, kết hợp với giữ gìn cái “chính nghĩa” đào tường khoét ngạch nghe trộm tin tức điện tử.

Từ năm 1513, nhà văn Italia Machiaveli đã viết cuốn “Quân vương” để dạy dỗ việc cầm quyền. Những lời khuyên nổi tiếng trâng tráo đã khiến tên của Machiaveli trở thành hình dung từ chỉ thuộc tính của kẻ cầm quyền như ta vừa điểm.

Loại nhà cầm quyền kiểu Machiaveli trên con đường ổn định đại ổn định, thắng lợi đại thắng lợi!

Bauxite Việt Nam

Bài viết này được đăng vào 05

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét