VÀI SUY NGHĨ NHÂN ĐỌC "TRÒ CHƠI"
Hoàng Hiếu
“ Trò chơi” là một tiểu thuyết có độ dày vừa phải như thường thấy hiện nay, 179 trang với 23 chương ngắn.
Thay vì đánh số thứ tự, mỗi chương được mang một cái tên. Khi là tên nhân vật, khi là một địa chỉ nhưng phần nhiều tên chỉ một trạng thái cảm xúc của tình yêu như “tan chảy”, “bùng nổ” hay “nguội lạnh”…
Tôi để ý có hai chương ngắn nhất. Chương hai “Anh” và chương cuối “Đi Sài Gòn”. Chương đầu là sự bùng nổ để bắt đầu trò chơi tình yêu và chương cuối – cũng có thể gọi đó là một quyết định có tính bùng nổ - để kết thúc cuộc chơi và bắt đầu một cuộc chơi khác.
Chương thứ 20 mang danh một câu hỏi: “Chuyện gì thật sự đã xảy ra?”. Đó là chương sau những choáng ngợp ban đầu, những đợi chờ đê mê hy vọng, nhân vật chính bất ngờ phải nhìn thẳng vào sự thật, nhìn thẳng vào cái đích mà mình vừa nỗ lực tìm kiếm, nhìn thẳng vào những giá trị mà mình đã đặt cược…
Đó là lúc cô thật sự cô đơn và khủng hoảng.
Cách viết không có gì mới,chuyện cũng không có gì mới, lại na ná như chuyện tình của các cô chiêu cậu ấm trong phim truyền hình Hàn Quốc. Nhưng, tác giả viết khá hoạt, thuộc đời sống nên đã hấp dẫn được các độc giả trẻ bởi những sinh hoạt của lớp thị dân trẻ mới, những cảnh làm tình và cả những bản nhạc thời thượng.
Ngay cả lời đề tựa “ Tình yêu là trò không dễ chơi” lấy từ một câu trong bài hát Yesterday của ban nhạc The Beatles cũng là một nét thời thượng.
Cuốn tiểu thuyết đưa ra quan niệm sống của một bộ phận không nhỏ thanh niên hôm nay – Tình yêu là quan trọng nhất , được sống thật với mình là quan trọng nhất, tự do là tuyệt đối và được hưởng thụ trọn vẹn những hương vị tình yêu là giá trị cuộc sống, là chiều sâu cuộc sống.
Đó là một quan niệm có phần chính đáng nhưng thực ra chưa đầy đủ và nhuốm màu vị kỷ.
Vật vã trong cô đơn để đi tìm những giá trị mới của cuộc sống nhưng cái kết cục của cuộc kiếm tìm trong truyện lại hơi kỳ dị.
“Chị” là một nhân vật được xây dựng với tham vọng tạo nên một đối trọng nhưng có vẻ như còn vội vã, thiếu đường nét lại không điển hình và nặng phần chủ quan áp đặt của tác giả.
Nhưng, tựa vào nhân vật này, tác giả lại muốn đi đến một kết luận quan trọng: “Mỗi ngày qua đi những giá trị cũ đang lung lay thay đổi”.
Có thật tất cả những giá trị cũ đang lung lay thay đổi? Và cái mới nào rồi đây sẽ được công nhận là có giá trị với cuộc đời ?
Có phải cứ sống như “Tôi” – nhân vật chính trong truyện -mới là mới ?
Đó là những câu hỏi không dễ trả lời đặt ra không phải chỉ cho riêng thế hệ trẻ, cho riêng những người đang yêu?
Chủ nhật ngày 27/12/2009 Sáng nay 27/12/2009 một ngày đẹp trời, Thao & Hải đều nghỉ cuối tuần ở nhà, bầm ăn bánh tẻ Phú Nhi, uống trà, bây giờ ngồi ngắm đường ngõ phố, MIC ăn khỏe, Chào Mào chơi ngoan, hót hay...mình tổng vệ sinh nhân chúa nhật và hôm qua vào Tản Lĩnh cả ngày về cũng bụi...bây giờ là 8:27 AM trời đẹp có nắng hơi se lạnh...
KHÔNG ĐÁNH MÀ TAN
Vậy mà, hơn bốn năm chợ cháy
Trận đồ bát quái, họ dựng lên
Cốt lừa cho ta, bị sập bẫy
Để cho bộ tứ, NÓ được yên
Họ đâu ngờ được, kẻ nắm quyền
Thế sự đảo ngược, gây ưu phiền
Gót chân A SIN, là điểm yếu
Sập bẫy, của CHÍNH NÓ dương lên
Thế sự bây giờ đã khác xưa
Chấu đá xe nghiêng, TƯỚNG chụi thua
Nghệ dương cung bắn, trăm phát trúng
CANH DẦN chợ mới, THỰC chẳng MƠ...
* Viết hồi 8:45 AM ngày 27/12/2009 tại 11 PĐC; tg Vũ Tản Hồng.ĐỌC "PHƯỚC" CỦA HOÀNG THIỀNG
Hoài Khánh
Tập truyện "Phước" của Hoàng Thiềng vừa được Nhà xuất bản Quân Đội Nhân Dân cho ra mắt bạn đọc. Tập truyện gồm 2 truyện vừa và 2 truyện ngắn, lấy tên của một truyện vừa làm tên chung cho cả tập.
Trong cả 2 truyện vừa “Phước” và “Thắng điên”, một cuộc sống với ngồn ngộn những chi tiết được tác giả khéo léo sắp đặt qua ngôn ngữ văn chương đã cuốn hút người đọc dõi theo những thăng trầm của từng số phận nhân vật. Nhân vật chính trong “Phước” đã có 10 năm khoác áo lính. Không may, trong một lần hành quân, Phước bị mưa lũ cuốn theo dòng suối chảy xiết, rồi sau bị dạt vào mổt cánh rừng. mười ngày đêm cô độc trong cánh rừng đó, anh cố sống bằng những hoài niệm về ánh mắt của Hồng lúc chia tay cùng lời hò hẹn “nhất định ngày chiến thắng anh sẽ về”, về những kỷ niệm với anh em đồng đội trong tiểu đoàn 9. Những khắc khoải lo âu, những thảng thốt bất chợt khi nghe tiếng những chú sóc con chuyền cành, khi nhận ra đôi kỳ nhông đang âu yếm nhau, Phước nhấm nháp nỗi cô đơn của con người và mới thấu hiểu nỗi khát sống là thế nào. Đói thế mà khi thấy mười quả sung, Phước lại mường tượng và lần khân với đủ thứ chuyện quanh nó. Nỗi cô đơn và khát vọng sống đã đẩy tâm trạng của Phước lên tới đỉnh điểm làm người. Phước ăn dè từng quả và nghĩ đủ cách nhằm bảo toàn vài quả sung, để lũ chim không thể ăn dù chỉ một miếng. Những quả sung đã khơi gợi ý chí sống của Phước. Mười ngày cô đơn trong rừng đã trở thành nỗi ám ảnh suốt đời Phước, nhưng đó lại chính là những ngày minh chứng và hình thành rõ nét hơn phẩm cách làm người của anh chiến sĩ này. Nhưng mười ngày đó đã hằn vào lý lịch của Phước như một vết nhơ vì anh không thể chứng minh rằng mình bị cô độc giữa rừng. Mười năm cầm súng, trải qua hơn trăm trận đánh không chê vào đâu được, nhưng Phước không làm sao nói được sự thật về mười ngày. Và cũng vì mười ngày không được minh bạch, Phước bị buộc chuyển ngành với quân hàm binh nhất. Về làm bảo vệ ở cơ quan Sở Kế hoạch và Đầu tư được một thời gian, Phước lại bị săm soi chuyện "mười ngày" xưa cũ ấy và cuối cùng anh bị buộc thôi việc. Số phận của một người lính như Phước chỉ còn được sống thanh thản trong tình thương yêu, sự nể trọng và sự cảm thông của vợ con, của những người bạn lính một thời chiến trận bên nhau. Đọc "Phước", mới thấm nhân cách người lính, và thấu hiểu vốn sống của tác giả từng có 18 năm trong quân ngũ và đã trải qua nhiều chiến dịch với nhiều trận đánh.
Nhân vật chính trong truyện vừa "Thắng điên" cũng vậy. Thắng đâu có điên. Anh rất tỉnh táo, minh mẫn khi nhận rõ tất cả những gì đang diễn ra để rồi ao ước một điều rằng mọi người hãy sống minh bạch, công tâm với chính mình. Hoàn cảnh sống của Phước, tình cảnh sống của Phước, tình bạn của Phước đan quyện vào nhau bằng những chi tiết sống động về cuộc đời. Phước khởi sự đi chửi dọc trên tuyến đường vào giấc trưa khi mà mọi người đang hối hả lo miếng ăn, giấc ngủ. Suốt bốn mươi năm, đúng 12 giờ, Thắng lại ngất ngưởng huơ hai tay, lúc giơ lên trời, lúc ngả sang phải, lúc nghiêng sang trái cất giọng sang sảng bắt đầu bằng câu về tông tộc nhà mình rồi tọc mạch lôi chuyện đời ra. Thắng chửi về sự giả dối, về sự tự huyễn hoặc. Ngẫm ra, tự huyễn hoặc cũng là một tội lỗi. Kẻ yếu toàn thân lại tự cho mình là khoẻ, việc gì cũng xung phong đảm nhận, rồi làm mứa mốt mứa hai. Thói huyễn hoặc khiến nhiều kẻ thấy cái gì cũng thèm, tự túm tóc nhắc lên rồi cho rằng mình đang bay. Có sự huyền hoặc tập thể, có sự huyễn hoặc cá nhân. Với lối kể đan quyện các chi tiết vào nhau, Hoàng Thiềng khắc hoạ thành công thân phận của Thắng trong cảnh đói nghèo nhưng không hề bi lụy. Có gì đó như nhân vật Phước, Thắng vẫn sống hạnh phúc bởi luôn biết yêu thương và trân trọng những gì mình có.
Còn 2 truyện ngắn "Người đàn bà dắt xe" và "Hãy nói tên em đi" của Hoàng Thiềng có cốt truyện mộc mạc, gần gũi với chuyện đời thường hiện nay, với lối viết giản dị, giọng văn chân thành mà khá sâu sắc. Nhiều khi cuộc sống sôi động đang diễn ra mách bảo ta cần tĩnh tâm hơn về tình đời, tình người.
Tập truyện "Phước" dường như đủ dung lượng cho một cuốn tiểu thuyết. Chắc Hoàng Thiềng có ẩn ý gì chăng? Tôi biết Hoàng Thiềng đã lâu, đọc những gì mà nhà văn đã viết mới càng nhận ra, nếu chỉ có vốn sống thôi chưa đủ, mà cần một nhân cách sống trong sáng mới có sức lay động lòng người qua từng trang viết. Có lẽ Hoàng Thiềng là một tác giả văn xuôi sáng tác khỏe nhất Hội Nhà văn Hải Phòng hiện nay. Chỉ tính trong vòng 5 năm qua, anh đã có tới 6 đầu sách được xuất bản. Đó là 4 cuốn tiểu thuyết: “Nguyện ơi”(2004), “Khúc biến tấu” (2005), “Bi ca Gốc Găng” (2007), “Nó” (2008), và 2 tập truyện “Cõi mê”, “Phước” (2009).
HOÀI KHÁNH
Thứ bảy ngày 26/12/2009
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét