Thứ Bảy, 1 tháng 5, 2010

Thế thì nhà báo là ông trời

Hôm nay ngày 1/5/2010, thứ bảy, bây giờ là 9:26 AM, mình làm xong chương trình sinh hoạt trưa cho MIC, Chào Mào, Giang sang tặng quà với mình bị đau tay và kinh phí giỗ tổ Hùng Vương của BQL, câu chuyện chuẩn bị cho ĐH CB vào tháng 5-6/2010, hôm nay bà Tháp đi dự tiệc cưới Hoàng 114, ba bố con ăn cơm nhà...hôm qua uống rượu nhà Toàn-Long mệt cho đến hôm nay...Và trưa nay cùng các CCB ăn cơm ngoài Phượng ớt...Chiều trời đổi gió chắc tối sẽ mưa....


NHỚ SÀI GÒN


Giải phóng Sài Gòn ba lăm năm
Lính Trường Sơn cũng chẳng ngờ rằng
Mình là người đến dinh Độc Lập
Tư thế người thắng giặc xâm lăng

Sóng Thần – Dĩ An bạn biết chăng
Nơi ấy lần đầu tôi đặt chân
Súng nổ ba ngày, trời xanh bắn
Pháo hoa của Pháp cũng chẳng bằng...

Giá cả leo thang tới chị Hằng
Tiền trăm mua được nhõn gói tăm
La de Chợ Lớn ngày một giá
Đổi lại tiền Việt giá...giảm tăng

Tổng kho Long Bình đất dữ chăng
Sốt rét Trường Sơn cũng chửa bằng
Ác tính cướp đi nhiều sinh mạng
Rồi đạn bọc đường cũng bủa dăng

Cái giá Hòa Bình đâu phải...chăng
Nó đắt hơn ta tưởng nhiều lần
Xương máu của nhiều bên đổ xuống
Để hôm nay ta hưởng đặc ân

Nhân danh người lính giải phóng quân
Chúng tôi bây giờ những công dân
Trao quyền giữ nước cho Chính Phủ
Đền Hùng Bác hứa trước đoàn quân ...


* Viết hồi 15:05 ngày 29/4/2010 tại 11 Phố Phó Đức Chính, thị xã Sơn Tây – Hà Nội; tác giả Vũ Tản Hồng


Giải trí cùng ĐS&PL Thứ Bẩy, 01/05/2010-5:00 PM
Thế thì nhà báo là ông trời

L.T.S. Ngô Tất Tố (1894 - 1954) la mot nhà văn, nhà báo, nhà So sánh Nho học Nghiên cứu có Giá ảnh hương o Việt Nam giai đoán truoc 1954. Ngoài tác phẩm văn học, Ngô Tất Tố việt nhieu Thể LOẠI báo chí, Trọng độ Tiểu phẩm So sánh phong su la hai Thể LOẠI đá giúp Ông thành danh. Ông Cồn phụ Trạch nhieu chuyên mục cua nhieu tờ báo hàng So sánh Ngày hàng Tuấn. Nhà văn, nhà báo kỳ cứu Vũ Bằng, Trọng "Mười gương mặt bon nhà văn đồng Nghiệp" (Nhà xuất bản Hội nhà văn, Hà Nội, 2004), tung khang Định "Ngô Tất Tố la mot huấn Luyện Viên cua toi Trọng nghe báo ".

Di sản báo chí Ngô Tất Tố cua trợ thành nhung thay phong phú tư, chi tiết, Phan Anh Toàn Diện So sánh Trung Thực xa hoi Việt Nam nua ĐẦU thế ky XX. Trọng Số nay, "lan gio cao thơm" xin Giới thiệu cung cấm đốc Tiểu phẩm báo chí đắc mot cua sắc Ngô Tất Tố việt truoc Năm 1945.
Cac báo Trung, Bắc Chưa có Giá Hân Hạnh được ay. Đẩy sự vinh dự la cua cac ban đồng Trọng Nghiệp Nam! Nhung khong phai la chuyện tự làm báo chí. Không có dây la Dừa cuop cua nan lua. Trọng Một khu vực Bãi Trước, toi noi đá qua, nan ay, độ không có, đá làm cho nhieu noi o MIỀN Hậu Giang Như hau mat lon Xon Trat tự. Cứ lời Ông Nguyễn Văn Sâm đá nội báo Tự Trọng làm, thi ĐẦU đuôi Trọng Hôm trời có thể, hai Tỉnh Bạc Liêu, Rạch Giá xay ra Mười đám cuop lua ca thay. Nội la cuop, chang qua toi muon Hà Tiên cho ngoi nhưng cái. Kỳ thức bay nhieu đám độ đều Chưa đư điều kiện được goi la nhung cuop vụ. Bội vi bao nhieu ngan Người dự CÁC vụ ay mot đều Không có tác khí Giới. Hơn nua, nhung đen Khí chủ nhà Điền, nhieu Người Còn Trào cho ho nhung Buc văn tự không có vay, có Giá ký Tên tuổi ro rang. Đáng le phai goi la vay. Nhung vi Trọng Khí Hỏi vay, ta khong đôi Người chủ không có Ung ý, cứ keo UA VAO ma xúc tiến Lấy lua, vay đấu có Giá loi vay thế! Bảo thà la cuop Cồn Cỏ nghĩa hơn. Du du vay cuop cung vậy, sự Đặt Tên ay khong gi quan hệ. Cái quan hệ la Nguyên Nhân nan o ay ma đấu ra? Quan thống đốc Nam Kỳ Bảo la kẻ xúi giục có Giá. Ông Nguyễn Văn Sâm cua báo Tự làm Bảo tài Chính trị cái máy vụng ve, khong tim kiếm công Biết VIỆC cho Dân làm ăn Trọng Khí thiệu tung. Ban đồng Nghiệp Lục Tỉnh tân văn chừng muon lòng có thể được xét tá Ong độ toi Luồn đạo cho Nghị Định cam VIỆC cho vay nặng Lai. Còn toi? Lục ĐẦU, toi Vạn Tường reo: Nan độ, Bộ Thương mại có thể phần la tai Ông chủ ruộng. Giả sử, Ngày Thường CÁC Ong ay khong bon bon rut Cách Mạng Tháng mot kia Thái Thám, thi du mot có Giá Gặp Mùa mat Nam có thể ra cung ho khong đen nỗi đôi. Hay la giả sử Trọng trọt đôi luc ho roi, CAC Ong ay chiu Bồ Thị Thừa cái bot cua minh Thái Lan đề cứu nhung dạ dày PVC / Trọng rong cua Hồ Thị đấu đen Nội TP Hồ Phai ru nhau đi cuop? Nhung khong thế! Mùa Nhung Năm được, Người ta đá xương nao ho, ho chi hút Tuy đề ho đư đời sống mot ngan ngui, roi Khí đôi Kho, Người ta khu khu khóa chặt "lua lam" khong chiu mot vung hạt ra.
Nao Lại cái câu ai độ đề toi xin moi hai Ông Hứa Quảng Chiểu So sánh Trương Quảng Thành làm chứng. Bằng mot Biệt Thự đắc giấy bạc, đá Ông Chiểu cho vay không có tá Điền kiều voi "mot von cằm Mười Tám lời". So sánh truoc cái cảnh nheo nhoc cửa hàng Nghìn đôi Dân, Ông Thanh Vân chất lam mot Văn Ba Nghìn gia lua đề cho mot ăn. Nhung chuyện ay Trọng tờ báo nay đều có Giá nội đen.
La Người ta chế tao ra lu Dân Bắt đôi đế ho Phái đen nhà minh ma cuop chủ gi? Khí ay la truoc thi toi nghi vậy. Song, do đó có thể Ong mat lòng Điền chủ, cho nen toi phai Hôm không có kết án cho đôi ma con. Nhung xét cho kỹ buộc toi không có oan không, không cung la kho Chính chủ, khong phai Phạm Thu. VI thế, toi muon đương trút toi loi VAO ĐẦU Ông trời. Bội tài Ong ay gay ra nan LUT nan "tim", Lấy hết lua cua lu Gạo Dân cây, cho nen Mới đề ra lu ma đôi chuyên xui đàn bà con nit keo đi cuop lua. Quả báo! Mới toi nghi vậy ma Chưa kíp Nội, thi, Như muon Trả thu cho trời, có thể chủ Ông Điền Trọng Nam Lại quay đá trợ độ ma toi Luồn cho cac ban cua toi Nghiệp đồng Trọng AY. "Cái nan Dân đôi cuop lua, Chí Tài CÁC quoc bao âm ra đồng tính", Khí quan thống đốc xuong MIỀN Hậu Giang, CAC Ong ay noi o truoc mặt ngai Như thế, So sánh CÁC Ong ay Chính Phủ yêu cầu Còn Khôi phục Lại VIỆC Kiểm Duyệt báo chí la Khác. Cố Nhiên CÁC báo Trọng ay Không có báo nao xui Dân đi cuop lua, cung khong báo Dân nao xui "đi đôi". Thị đồng Lại bị sao Người ta khoảng cách lua ma bỏ bàn tay? Hay la cac ban đồng Trọng Nghiệp ay đá Cổ Bi thuật LUT nan gay ra, nan "tim"? Neu Thị CÁC quoc bao âm cung có Giá uy Quyền Thieng Liềng Như Ông trời Còn gi roi! Nhung khong nen Trạch có thể Ông chủ ruộng, chi Trạch báo CÁC Trọng ay. Làm sao cac ban đá Lĩnh cái Trạch Nhiệm Hướng đạo Dân Quốc, ma Còn đề cho khu Vực cua nhung Minh Vân có Giá Ông Điền chủ Ngây thơ đen vậy? Toi muon cac ban yêu cầu trợ Từ đẩy đi, moi ban nen mot "Name Mở mục" Điền chủ giáo Dục "Rieng danh cho có thể Ong ay.
Ngô Tất Tố

Blog Radio 128: Đừng tự làm mình đau thêm nữa nhé em!
Cập nhật lúc 00:25, Thứ Bảy, 01/05/2010 (GMT+7)
,
Bạn đang nghe Blog Radio 128

Hôm nay tâm trạng của bạn thế nào?

Nếu bạn đang gặp tâm trạng không tốt hay đang trải qua một nỗi buồn dài thì Blog Radio tuần này dành cho bạn và cùng chia sẻ với bạn!

Trong một số Blog Radio cách đây đã lâu có một câu nói được rất nhiều bạn đọc yêu thích đó là “Cuộc sống cho ta một nỗi đau cũng sẽ cho ta một người để xoa dịu nỗi đau đó”. Ai là người thường xuất hiện để xoa dịu nỗi đau của bạn? Mỗi người có một cách để xoa dịu nỗi đau của mình, người cất giấu nó vào sâu thẳm trong lòng, người tìm đến sự sẻ chia, nhưng cũng có những người gặm nhắm nỗi buồn để nó mãi không “liền sẹo”... Mời các bạn cùng đến với Blog Radio tuần này và chia sẻ với hai câu chuyện của chúng tôi!
Mời bạn click vào đây để nghe và tải file Blog Radio 128: "Đừng tự làm mình đau thêm nữa nhé em!"

• Hãy save những vết thương vào file "kỷ niệm"

Blog Việt - Bạn hãy hình dung bộ não của chúng ta như ổ cứng của máy vi tính. Khi còn bé, bộ nhớ còn trống rất nhiều, nên cái gì mình cũng nhớ: tốt nhớ, xấu nhớ vẫn không sao. Nhưng rồi khi ta đã lớn, mở rộng thêm bao nhiêu mối quan hệ, công việc, học tập đã chiếm hết bộ nhớ của bạn. Vì vâỵ có lúc mình cảm thấy căng thẳng, mệt mỏi…

Tại sao ta không sắp xếp lại, xóa bớt đi cho bộ nhớ nhẹ hơn, khởi động nhanh hơn, load dễ dàng hơn?

Đã nhiều lần tôi muốn “delete” hết tất cả, không còn nhớ nhung gì nữa, để bắt đầu cái mới tốt đẹp hơn. Nhưng mọi thứ không dễ dàng như mình “click chuột phải” chọn “delete”như máy vi tính. Tôi càng muốn quên đi thì nó lại cứ hiện về rõ rệt trong đầu.

Càng ngày bộ nhớ càng đầy thêm, kéo theo là những nỗi buồn, những căng thẳng, những đêm khuya ngồi 1 mình nghe Rock hay nhạc Trịnh để xua đi nổi buồn,để quên đi tất cả…Quên hết, quên hết…miệng tôi cứ lẩm bẩm như sư thầy tụng kinh. Nhưng đâu lại vào đấy,tôi vẩn không sao quên được.

Tôi phải làm gì để quên được nó đây?

Với nhiều biện pháp đươc đưa ra:

Giải pháp thứ 1: Mở rộng thêm nhiều mối quan hệ, đi chơi nhiều hơn…Nhưng rồi vừa không quên được mà bộ nhớ lại càng đầy hơn, mệt người, tốn kém…Nói chung không ổn.

Giải pháp thứ 2: Rủ mấy thằng bạn thân đi uống rượu. Rượu sẽ giúp ta quên đi tất cả. Nhưng như ai đó đã nói: “Nâng chén tiêu sầu càng sầu thêm”. Để rồi sáng mai tỉnh dậy tôi phải đối mặt với hậu quả để lại : là hiện trường bừa bộn, là những giọt nước mắt rơi trên gò má gầy, sạm vì nỗi vất vả của mẹ. Tôi sợ nhất ánh mắt mẹ nhìn tôi lúc ấy, ánh mắt thất vọng về sự buông thả của thằng con trai. Lúc đó tôi sợ ,tôi buồn ,tâm trạng giày xéo ,lòng tôi đau, cổ họng nghẹn lại như mắc phải cái gì đó. Mẹ ơi!Con sai rồi…Cái đáng quên không quên được,lại làm cho mẹ buồn vì tôi. Giải pháp này thất bại nặng nề.

Dường như trái tim tôi mang đầy vết thương, thật khó có thể lành. Tôi không muốn đụng vào chỗ đau. Cũng chẳng muốn ai hàn gắn cả. Rồi tôi đi làm,đi học... Cuộc sống ý nghĩa và đỡ tẻ nhạt hơn .Nhưng tôi vẫn ghét đêm. Đêm nào tôi cũng ngủ muộn,cũng nghe Rock, nhạc Trịnh. Mình tôi với màn đêm yên tĩnh tôi sẽ lại nhớ tới người ta. Tôi không còn yêu người ta như ngày xưa nhưng cũng không sao quên được hình bóng ấy. Tôi vẫn giữ tất cả kỉ niệm bên mình, không cho năm tháng xoá nhoà. Người ta vẫn nằm ở một nơi sâu kín trong trái tim tôi. Có phải vì thế nên tôi cứ hay buồn....


Ảnh minh họa

Rồi một ý tưởng nảy ra trong đầu tôi: Tôi tự tạo cho mình một File mang tên: File “Kỷ Niệm”. Rồi tất cả những gì mà tôi đã cố quên mà vẩn nhớ tôi đem ra sắp xếp lại, NÉN chúng lại “cut”, rồi “paste” tất cả vào file “kỷ niệm” này. File này được tôi giấu vào 1 chỗ khuất để mỗi lần mở máy ra tôi không phải nhìn thấy nó nữa.

Nó cũng giống như vết thương lâu ngày không khỏi mà ngày nào mình cũng nghĩ đến nó, cứ cào cấu, khoét sâu hơn vào vết thương…làm cho nó không khỏi, có thể bị nhiễm trùng. Vậy thì tại sao tôi không chấp nhận vết thương này, chấp nhận, sống chung với nó, coi là 1 phần trong cuộc đời mình. Để rồi thời gian sẽ chữa lành vết thương này. Cho đến 1 ngày, khi nhìn vào vết sẹo này mình sẽ vẫn nhớ về một kỷ niệm gắn liền với cuộc đời mình. Khi ấy, vết thương năm nào đã thành sẹo, không thể làm đau mình đươc nữa. Mình sẽ không quên về nó, nhưng nó đã đươc “save” vào file “kỷ niệm” từ bao giờ rồi...

“Cái quý giá nhất trên đời này không phải là cái mình chưa có được, cũng không phải là cái mình đã mất đi. Mà cái quý giá nhất trên đời này là cái mình đang có”. Thì ai đó ơi! Hãy biết trân trọng nâng niu và bảo vệ cái mình đang có để nó không bị mất đi, phải phát triển nó để được những cái mình chưa có!

• Gửi từ email Anh Tuấn - mrtuan.ho1986@....




• Viết cho em!

“ Viết cho em, là “cơn gió nhỏ”, là tình yêu của anh… hôm qua, hôm nay và mai sau nữa em nhé!”

Blog Việt - Đâu đó, em cần những khoảng lặng để nghĩ suy cho riêng mình. Có tù túng, có chật chội lắm không khi em cứ mãi quẩn quanh với quá khứ, cứ cố chạm vào nỗi đau trong em. Cái vết thương vốn dĩ đã lên da non, không thể nói là đã lành lặn, nhưng ít ra là không còn mưng mủ, sưng tấy như trước đây nữa. Vậy mà… em cứ mãi … làm đau em thôi!

Em muốn quên, nhưng dặn lòng không bao giờ được quên. Em khó nhọc, mệt nhoài để đi qua chừng ấy nỗi đau khi tuổi đời em còn quá trẻ. Em sợ một bàn tay nắm của ai đó, sợ đôi bờ vai mình lại run run trong tiếng nức nở nghẹn ngào. Em sợ ai đó hiểu mình, sợ ai đó sẽ chạm vào những phần khuất, sâu trong em. Sợ những sẻ chia của lòng người có là chân thật hay cũng chỉ là… giả tạo, là phù phiếm, là phút chốc thôi…


Ảnh minh hoạ: vi.sualize

Cuộc đời vốn dĩ ngắn ngủi là thế mà sao mình không sống thật với nhau, đối đãi với nhau trong ân tình và sự tử tế. Cớ chi lại làm tổn thương nhau bằng cách này hay cách khác, cớ chi lại làm đớn đau những tâm hồn vốn dĩ phải được nâng niu.

Anh luôn tự nhắc nhở mình rằng: Cảm ơn quá khứ, trân trọng hiện tại và hướng tới tương lai ở phía trước. Nghe có vẻ máy móc, câu chữ nhưng thực sự là như vậy. Không tự khích lệ và động viên mình thì … Ai? Ai sẽ làm việc đó thay cho mình đây? Có ai đó đã nói rằng nếu mình không tự nâng mình dậy, ngay cả khi có ai đó muốn nâng mình dậy, thì mãi mình cũng không thể nào đứng lên được. Ừ! mãi sẽ chẳng thể đứng lên được nếu mình không tự mình gắng sức. Đau đớn nào, khó khăn nào và mất mát nào trong đời rồi cũng sẽ qua mà em. Sẽ qua hết mà, chắc chắn là như vậy!

Hãy đi qua những khó khăn, những thử thách, những…và cả những lần mà tim rất đau, và nước mắt rơi có khi ít hoặc nhiều. Không chỉ là trong tình cảm, mà là trong nhiều “lĩnh vực” khác của cuộc sống nữa. Để làm gì em biết không? Để biết là mình mạnh mẽ như thế nào, can đảm như thế nào và bản lĩnh đến mức nào, em ạ! Hãy nghĩ đơn giản thế này thôi em nhé! Em gieo một hạt mầm và chờ cho đến khi nó lớn lên thành một cái cây. Nhưng để lớn lên, hạt mầm phải tự cựa mình, tách ra khỏi vỏ hạt. Hạt mầm nhỏ bé lắm, nhưng cũng trải qua những lần “bị đau”, “được đau” và “phải đau” em ạ! Phải đau đớn và nhức nhối như thế thì mới “lớn” lên được, mới có thể trở thành một cái cây với nhiều hoa trái ngọt, lành. Em không sống kiếp là cây, nhưng em sống kiếp là người, một kiếp người mà em yêu quá đỗi và tha thiết được sống cho trọn vẹn, đủ đầy. Thế thì cớ gì mà lại buồn sầu và đau khổ nhiều như thế phải không em? Những lần bị, được và phải đau trong đời là không ít, là tăng theo cấp số cộng hay nhân, là tùy thuộc vào nhân sinh quan tích cực của mỗi người.



Ảnh minh hoạ: vi.sualize


Em à!

Đừng tự mình “cố gắng” làm mình đau nữa nhé! Cái gì qua rồi, em để nó ở đâu đó đi, ở đâu đó cũng được nhưng đừng quay đầu lại nhìn nó... nhiều như vậy nữa. Hay là … để mai anh mua cho em cái hộp to thật là to nhé! Em gói gém, cất hết những nỗi buồn vào trong đó! Tựa vai anh này! Anh không biết là với em, bờ vai anh có đủ rộng, đủ vững chắc, và ấm nồng để em không thấy “lạnh” nữa không. Nhưng dù là ít ỏi, là trong khả năng và tất cả những gì anh có thể, anh mong là em sẽ cười, cười vì thấy bình yên thực sự về …trong tim.

Gửi từ email Hoãi Bão – hoai_bao868

• Blog Radio chuyển thể


Cả nước nắng đẹp dịp 30/4/2010
Ban ngày trời nắng, ban đêm thỉnh thoảng có mưa rào nhẹ là thời tiết đặc trưng của miền Bắc trong dịp 30/4-1/5. Riêng Nam Bộ không mưa, nắng nóng 35 độ C.
Đài khí tượng thủy văn khu vực đồng bằng Bắc Bộ cho biết, từ ngày 29/4 đến 2/5, chịu ảnh hưởng của không khí lạnh đang suy yếu, áp thấp nóng phía tây phát triển chậm nên thời tiết Bắc Bộ không quá nóng bức.


Thời tiết dịp 30/4 thích hợp để người dân đi dã ngoại. Ảnh minh họa của Hoàng Hà.
Ban đêm miền Bắc vẫn có mưa rào nhẹ, trời se lạnh 19-20 độ C, ban ngày trời nắng 32-34 độ C. Riêng phía Tây Bắc Bộ do còn chịu ảnh hưởng kết hợp của hội tụ gió trên cao nên ngày 29/4 vẫn còn mưa rào và có thể có dông.
Tiết trời miền Trung rất lý tưởng cho người dân du lịch biển bởi trời nắng 34 độ C, đêm giảm xuống còn 23 độ C và chỉ thỉnh thoảng có mưa rào nhẹ.
Nam Bộ trong dịp nghỉ lễ trời nắng nóng, nhiệt độ cao nhất lên 35 độ C, ban đêm xuống 25 độ C.
Hải Đông
Hôm qua không thể vào được, nay nhân buổi sáng Chủ nhật 2/5/2010 làm bù...
02/05/2010 - 12:24 AM
Phía sau cái ác

Vượt lên trên tội lỗi của bị cáo, vượt lên trên cái ác là những điều tốt đẹp của sự cảm thông, của tình người từ phía gia đình nạn nhân. Thương hoàn cảnh, họ đã xin giảm án cho bị cáo dù nỗi đau, nỗi mất mát của họ là quá lớn...

Là những mầm thiện nảy chồi. Là tình người nhen nhóm, đơm hoa. Là sự cảm thông chí tình của những người cùng cảnh khổ… Nhờ đó, nỗi đau của sự mất mát, chia lìa như được vơi đi phần nào…

1. Sau khi nghe tòa tuyên án, dưới phòng xử, vợ của bị cáo Đặng Hữu Anh Tuấn, tay tài xế xe container đã ba lần chạy xe tới lui gây ra cái chết thương tâm cho nạn nhân, ngồi khóc ngất. Chừng có người bảo chạy ra sân nhanh lên để còn nhìn thấy mặt chồng, chị mới lao vội ra nhưng đã muộn. Tuấn đã vào xe bít bùng, bắt đầu hành trình 18 năm tù đằng đẵng…

Xe tù lăn bánh. Chị ngồi bệt xuống sân, nước mắt đầm đìa. Cụ bà Nguyễn Thị Mai, ngoại của nạn nhân - cháu Nguyễn Thị Hội, đi qua, khẽ khàng nắm tay dìu chị đứng dậy. Bà nói: “Chúng tôi đã năn nỉ tòa hết cách rồi, biết sao được!”... Rồi bà đưa tay ôm ngực, đứng ngẩn người, như thể chính bà đang là người có lỗi.

Không phải chỉ ở phiên xử này mà trước đó, cả ở phiên sơ thẩm và ngay từ giai đoạn điều tra, bà và cha cháu Hội cũng đã có đơn xin giảm án cho bị cáo. Thói thường người ta sẽ nghĩ chắc phía bị cáo hoặc chủ xe đã có thương lượng gì đó nên gia đình nạn nhân mới làm vậy. Nhưng không, bà nói: “Trong đám tang cháu Hội, đại diện chủ xe có qua đưa 10 triệu đồng, sau phiên tòa sơ thẩm đưa thêm 10 triệu đồng nữa, tất cả chỉ có vậy thôi”.

Dù nỗi đau, nỗi mất mát là quá lớn nhưng bà cụ Mai (đứng giữa, đang ôm ngực) vẫn thông cảm cho hoàn cảnh của gia đình bị cáo.

Hỏi lý do xin giảm án, bà cụ Mai không khóc nhưng giọng nghẹn đi rằng dù gì thì cháu mình cũng đã mất rồi, giờ bị cáo có bị phạt thêm một, hai năm tù nữa hay phải chịu tội chết thì cháu mình cũng không sống lại được. “Người thân mình mất đi đã khổ, người ta đi tù cũng tội. Nó còn trẻ. Vợ nó cũng còn trẻ lắm, lại một nách hai đứa con thơ. Chồng đi tù càng lâu thì ở ngoài có khi con vợ nó cũng bỏ đi lấy chồng khác, đám trẻ ấy bỏ lại cho ai”...

Số tiền bồi thường mà tòa tuyên buộc chỉ bảy mươi mấy triệu đồng. Thương nhà bị cáo nghèo, bà đã không dám kháng cáo xin tăng thêm vì cứ nghĩ làm vậy vừa gây khó cho nhà bị cáo, vừa là cớ để tòa có thể xử tăng án đối với bị cáo.

2. Cả gia đình bà cụ Mai gồm bà, hai chị em cháu Hội và cha các cháu sống trong một căn nhà rộng không quá 4 m2. Trước đây mẹ cháu Hội, tức con gái bà cụ, dính vào chuyện mua bán ma túy, bị tòa kêu án 14 năm tù, sau được giảm xuống còn 12 năm. Cha cháu Hội thì làm phụ hồ bữa đực bữa cái, có đồng nào uống rượu đồng nấy. Tất cả gánh nặng gia đình dồn lên đôi vai của một bà già đã gần tuổi 80. Hằng ngày bà phải đi bán vé số nuôi chị em Hội.

“Tội nghiệp, Hội nó chỉ mới được chút sung sướng một năm nay thôi, chứ trước đó mỗi chiều còn phải chạy đi bán tờ kết quả xổ số để phụ tiền cho bà” - dì ruột của cháu Hội kể. Cái chút sung sướng ấy té ra là cháu Hội được đi bán cà phê, được ăn mặc đẹp một chút và có ít tiền phụ bà nuôi em, thăm mẹ…

Dì ruột Hội kể khi làm đám tang cho cháu Hội, nhà chật không có chỗ quàn quan tài, phải xin để trước chốt dân phòng khu phố. “Gia đình cũng nghĩ đến chuyện đưa cháu đi hỏa táng cho đỡ tiền. Nhưng phần vì thương cháu đã phải chết trong đau đớn, nay lại đem đi hỏa thiêu nữa thì… thật đau lòng. Nhưng cái chính là nghĩ đến người mẹ đang thụ án trong tù, con gái chết mà bà không trông thấy mặt, nếu đem hỏa táng, khi mẹ nó về chỉ thấy bình tro cốt thì đau lòng dữ lắm”. Thế là gia đình cũng ráng vay mượn tiền mua phần đất ở Củ Chi an táng cho cháu, để khi mẹ cháu về còn nhìn thấy nấm mồ con.

Khi Hội gặp nạn, gia đình không dám báo cho mẹ cháu biết vì sợ mẹ cháu thương con đau lòng mà trốn trại, trong khi ngày mãn hạn tù đã cận kề. Sáng qua, trong phiên tòa, người ta thấy một phụ nữ ngồi im lìm, héo hắt bên đứa em gái của Hội. Đó chính là mẹ của cháu Hội, bà mới ra tù cách nay đúng một tuần. Buổi sáng đi dự tòa xong, buổi chiều bà cụ Mai một hai dắt con gái mình mang giấy mãn tù ra trình diện với chính quyền. Bà cụ muốn đứa cháu còn lại của mình từ đây phải luôn có mẹ kề bên và mẹ nó phải là người hoàn lương đúng nghĩa...

Vượt lên trên tội lỗi của bị cáo, vượt lên trên cái ác là những điều tốt đẹp của sự cảm thông, của tình người từ phía gia đình nạn nhân dù nỗi đau, nỗi mất mát của họ là quá lớn…

NGÔ BÌNH

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét